Chương 16: (Vô Đề)

Hai người bị cảnh sát áp tải đến phòng khách, ôm đầu ngồi xổm sát bên tường nhìn cảnh sát tìm kiếm chung quanh căn phòng.

Vừa thấy cảnh sát, Tần Tu Nhiên lập tức biết họ đến đây vì chuyện gì. Anh không khỏi hung tợn trừng Cố Lam, nhỏ giọng mắng: "Bảo cô đừng gọi cảnh sát mà cô cứ đòi gọi, thích rước vạ vào thân lắm hả?!"

"Chẳng phải chuyện này nên trách anh hay sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Lam không chút yếu thế mắng trả: "Anh không đe dọa tôi thì tôi gọi cảnh sát làm gì?"

"Nếu cô nói thật thì tôi sẽ đe dọa cô chắc?"

"Tôi không nói thật hồi nào?"

"Cô đã lừa tôi rất nhiều lần!" Nhắc đến chuyện này Tần Tu Nhiên lại sôi máu: "Hồi trước cô đã hứa là sẽ trả tiền cho tôi, từ lúc ở chỗ nhà vệ sinh…"

"Châu đầu ghé tai cái gì!"

Thấy hai người thì thầm nói nhỏ, cảnh sát đứng bên cạnh không khỏi quát lên: "Ngồi yên đấy!"

Thế là hai người không dám nói thêm câu nào, đành phải ngồi xổm trên sàn nhà dùng ánh mắt và biểu cảm chém giết nhau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Gian phòng này không lớn nên chẳng mấy chốc cảnh sát đã điều tra triệt để toàn bộ căn phòng. Lúc này hai người mới ngỡ ngàng, mặc dù Cố Lam gọi cảnh sát đến đây nhưng rốt cuộc nhóm cảnh sát này đang tìm cái gì?

Hai người vừa nảy sinh nghi ngờ này thì bỗng nghe thấy một cảnh sát báo cáo với một cảnh sát khác: "Đội trưởng Trương, không thấy."

"Hỏi thử xem." Sắc mặt của người đàn ông được gọi là "đội trưởng Trương" rất nghiêm túc: "Rất có khả năng đã gặp nạn."

Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nặng nề.

Hai người ngồi trong góc tường càng nghe càng thấy lạ, Tần Tu Nhiên nhíu mày, lập tức lên tiếng: "Xin phép quấy rầy." Nghe thấy anh nói chuyện, mọi người đều nhìn về phía anh, bỗng thấy người thanh niên trước mắt khó hiểu hỏi lại: "Ai gặp nạn cơ?"

"Cậu nói thử xem?"

Nữ cảnh sát đứng bên cạnh Tần Tu Nhiên quát lên: "Còn không mau thành thật khai báo, cô Cố đâu rồi?"

"Cô Cố?" Tần Tu Nhiên hỏi lại một câu theo phản xạ, còn chưa kịp có phản ứng gì thì thấy Cố Lam ở bên cạnh anh nhanh chóng giơ tay đứng lên.

"Tôi."

"Ngồi xuống!"

Tất cả cảnh sát lập tức bày ra tư thế đề phòng, đồng thời quát lên. Cố Lam nhanh chóng ôm đầu ngồi xuống, cẩn thận nói: "Tôi là cô Cố đây, tôi chính là Cố Lam."

Tất cả mọi người im lặng, mọi người nhìn chằm chằm vào mặt Cố Lam, sau đó thấy Cố Lam thành thạo móc căn cước công dân ra đặt bên cạnh mình, chỉ vào căn cước rồi nói: "Giới tính nữ."

Sau khi cô bày ra căn cước công dân, mọi người mới hoàn hồn, nữ cảnh sát đứng bên cạnh lập tức tiến lên cầm căn cước công dân rồi đối chiếu với gương mặt của Cố Lam, sau đó quay sang gật đầu với cảnh sát đứng đằng sau: "Đội trưởng Trương, đúng là người báo cảnh sát."

"À, hóa ra là hiểu lầm." Đội trưởng Trương có vẻ hơi xấu hổ, kêu nữ cảnh sát bên cạnh đỡ Cố Lam dậy, sau đó quay sang nhìn về phía Tần Tu Nhiên bên cạnh, quát lên: "Bắt kẻ bị tình nghi này dẫn đi cho tôi!"

"Khoan đã!" Bị hai cảnh sát lôi đi, Tần Tu Nhiên vội kêu lên: "Hiểu lầm! Đây là hiểu lầm!"

Nói đoạn, anh nhìn về phía Cố Lam, ra sức nháy mắt: "Cố Lam, cô mau giải thích với họ đi!"

Cố Lam sửng sốt, lập tức nhớ tới một triệu tệ nên vội vàng giải thích: "À à, xin lỗi đội trưởng Trương, thực ra chuyện này có một chút hiểu lầm, chỉ là…"

Cố Lam bị kẹt tại chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!