Hạ Di không cho Tần Tu Nhiên thời gian suy nghĩ nữa. Có tiếng nói phát ra từ sau lưng nên bà ấy vội vàng cúp điện thoại.
Tần Tu Nhiên ngạc nhiên ngẩn người mất một lúc. Sau đó anh nhanh chóng lấy lại được phản ứng. Chuyện này phải để Cố Lam ra mặt giải thích mới được.
Thế là anh xoay người chạy như bay tới dưới tầng nhà Cố Lam thì lại thấy cửa sắt cầu thang khoá chặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thử nhấn số nhà của Cố Lam vào nhưng nó không có chút phản ứng nào.
Tần Tu Nhiên lập tức gọi điện thoại cho Cố Lam, ai ngờ máy lại báo bận.
Một chuỗi trùng hợp xảy ra liên tiếp làm anh dấy lên nghi ngờ có phải Cố Lam đang cố ý né tránh mình hay không. Chẳng qua anh không có nhiều thời gian nghĩ ngợi nữa, chỉ có thể chạy xuống dưới tầng bụm miệng hô to về phía cửa sổ nhà Cố Lam như mấy thằng nhóc vị thành niên đứng dưới tầng tỏ tình với nữ sinh nhà người ta: "Cố Lam! Mở cửa! Cố Lam!"
Không có phản ứng.
Cũng không biết là nhà của Cố Lam cách âm quá tốt hay cô đang giả câm giả điếc trên đó nữa.
Tần Tu Nhiên không phải người sẽ ngồi yên chờ chết. Anh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một vòng rồi đặt sự chú ý lên đường ống dẫn khí đốt tự nhiên của khu chung cư.
Tòa nhà này không hề được coi là cao, hơn nữa tầng nào cũng có ban công, trên ban công có trang bị lưới chống trộm, cộng thêm máy điều hoà đặt bên ngoài nữa nên trông có vẻ không khó để leo lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thường xuyên rèn luyện cơ thể, thêm cả học tán đả nữa nên Tần Tu Nhiên vô cùng có lòng tin vào thể lực của bản thân. Anh quyết đoán cởi áo khoác và vài cúc áo ra rồi nắm lấy đường ống dẫn khí đốt tự nhiên kia, mượn lưới chống trộm và sân thượng làm bệ đỡ sau đó bắt đầu leo thẳng lên trên.
Hơn chín giờ là thời gian quây quần của các gia đình.
Tiếng ti vi, tiếng băm sủi cảo, tiếng mắng của phụ huynh khi dạy kèm con cái học bài. Chẳng ai để ý thấy ở ngoài kia một người đang cố gắng leo lên trên chẳng khác gì người nhện.
Tần Tu Nhiên leo qua tầng một thấy một ông bác và một bà cô đang gây gổ, qua tầng hai thấy một ông bác đang tưới hoa, qua tầng ba thấy hai vợ chồng đang dạy kèm con nhỏ học bài. Tới đây là anh cảm nhận được tay mình hơi run lên rồi.
Cảm giác leo tầng không quá giống với lúc leo lên mỏm đá. Lúc leo mỏm đá anh còn có giây nịt an toàn nhưng lúc này thì anh hiểu rõ chỉ cần sơ suất một chút xíu thôi là có thể mình phải chôn thân chỗ này.
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn hắt ra từ nhà Cố Lam rồi hít một hơi sâu, nghiến răng giơ tay lên chộp vào lưới an toàn ở tầng bốn.
Hình như nhà ở tầng bốn không ai ở thì phải. Lưới an toàn đã lâu không được tu sửa nên trong khoảnh khắc bị Tần Tu Nhiên túm lấy, nó phát ra hai tiếng "răng rắc". Ống thép lưới an toàn lập tức gãy lìa!
Con ngươi Tần Tu Nhiên chợt co lại, tay chân hoạt động nhanh hơn não. Anh túm lấy sân thượng, cả người đánh đu trên ban công!
Anh thở phì phò dồn dập, cơ thể hơi run lên vì sợ hãi. Sau khi lấy lại tinh thần sau hành động theo bản năng kia, anh vô thức quay đầu nhìn một cái.
Tầng bốn, bình thường đứng dưới nhìn thì toà nhà này thuộc loại thấp bé rồi.
Nhưng lúc lơ lửng trên tầng bốn không có điểm đặt chân như này, Tần Tu Nhiên mới chợt cảm thấy độ cao này thật sự có thể làm người ta sợ hãi.
Hy vọng không phải Cố Lam đang giả câm giả điếc trên kia.
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn hắt ra từ nhà của Cố Lam rồi nghĩ vậy.
Chẳng qua rất nhanh sau đó anh đã tự an ủi bản thân rằng nhất định là do cách âm tốt quá. Cô không phải người như vậy.
Dù sao thì vừa rồi anh và cô cũng đã giải hoà rồi. Hai người còn chuyện trò vui vẻ rất lâu nên Cố Lam sẽ không đến nỗi cố ý bơ anh đâu.
Trước kia anh đã từng hiểu lầm cô là người của Tần Bác Văn, đến để cướp hợp đồng một lần rồi, thế nên không cần phải nghĩ xấu về mọi người như vậy.
Sau khi ổn định được tâm trạng, Tần Tu Nhiên dồn hết sức mình bật cả người lên ban công tầng bốn, sau đó túm lấy đường ống dẫn khí đốt tự nhiên, một phát nhảy thẳng lên cục nóng điều hoà.
Ngay khoảnh khắc đứng vững kia, anh nghe thấy một cách rõ ràng giọng nói kích động của Cố Lam truyền ra từ cửa sổ thuỷ tinh ngăn cách ban công: "Đúng thế, bây giờ xe anh ta đang dừng dưới tầng khu chung cư của chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại. Chú cảnh sát, bây giờ các chú mau ra quân bắt anh ta về đồn đi, dùng nắm đấm thép của xã hội chủ nghĩa đập chết anh ta đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!