Chương 12: (Vô Đề)

Gió lạnh thổi qua gáy Cố Lam mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, xung quanh cây cỏ cao đến nửa thân người đang chập chờn đung đưa trong gió càng tăng thêm không khí của phim kinh dị.

Vệ sĩ ở bên cạnh vẫn đang hì hục hì hục đào hố, Cố Lam nhìn thanh niên có vẻ mặt nghiêm túc trước mặt thì nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Anh... Anh đang nói đùa phải không?"

"Cô cho rằng tôi đang nói đùa với cô đấy à?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Tu Nhiên nhướng mày.

Trái tim Cố Lam run lên, cô không nghĩ tới mình lại gặp phải loại người thích nhảy nhót trên đầu pháp luật như vậy.

Có phải là ở nước ngoài cầm súng quá lâu nên gan cũng lớn hơn rồi hay sao? Lại dám làm loại chuyện như này?

Tuy vô cùng sợ hãi nhưng cô đã ổn định lại tinh thần và tự dặn lòng mình nhất định phải bình tĩnh, phải sống sót rời khỏi nơi này.

Cô giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Anh hỏi đi, nếu không biết thì tôi sẽ không nói còn nếu biết gì thì tôi sẽ nói nấy!"

"Ai sai khiến cô đến cướp vali của tôi?"

"Tôi không có cướp..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ai?" Tần Tu Nhiên cắt ngang lời cô, nhấn mạnh chủ ngữ.

Cố Lam đang nói thì bị ngắt lời nên chỉ có thể thành thật trả lời: "Bà chủ của tôi."

"Giản Ngôn?"

"Đúng vậy."

Cố Lam gật đầu nhưng rất nhanh đã giải thích: "Cô ấy cho rằng cái vali này..."

"Đừng nói chuyện."

Tần Tu Nhiên liếc xéo cô một cái: "Tôi để cho cô nói thì cô mới được nói, nếu không tôi sẽ chôn sống cô."

Cố Lam lập tức đưa tay che miệng, tỏ ý sẽ không nói nữa.

Tần Tu Nhiên dựa người vào xe, suy nghĩ về cái tên này.

Tần Tu Nhiên có ấn tượng với người này, đây là cô con gái duy nhất của nhà họ Giản xuất thân từ ngành may mặc, Thẩm Phỉ cũng biết cô ta và thông tin liên lạc của cô ta.

Trên thực tế, sau đó anh đã bảo Thẩm Phỉ đi tìm cái người tên "Giản Ngôn" này, nhưng Giản Ngôn một mực chắc chắn rằng người đàn ông đó là một diễn viên tạm thời mà cô ta đã thuê trên mạng. Cô ta đã cung cấp cho họ thông tin liên lạc giả, anh thì không muốn để quá nhiều người biết về chuyện nội bộ của nhà họ Tần nên đã đã không truy cứu thêm nữa.

Nhưng nếu như Giản Ngôn sai khiến người này đến cướp vali vậy thì thú vị rồi đây.

Anh suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Cố Lam: "Cô ta bảo cô đến cướp vali của tôi như nào?"

"Cô ấy nói đó là vali của cô ấy, nó đã bị lạc ở sân bay." Cố Lam thành thật nói: "Trong đó có quần áo cô ấy mua cho tôi ở sân bay. Bởi vì tôi phải đóng giả làm bạn trai của em họ của cô ấy để đi phá đám nên cô ấy mới bảo tôi mang vali đi thay quần áo bên trong vào. Cô ấy nói vali đang ở cửa số 6, tôi lại nhớ thành số 9, mà tình cờ vali của anh và vali của cô ấy giống nhau như đúc..."

Cố Lam vừa xong thì vội vàng lấy điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi ra rồi đưa cho anh: "Anh xem, đây là tin nhắn cô ấy gửi cho tôi."

Tần Tu Nhiên lặng lẽ quét mắt qua những tin nhắn đó.

Lịch sử trò chuyện rất tự nhiên, không có vẻ gì là cố tình ngụy tạo từ trước.

Nhưng một người bỏ vali lại ở sân bay, một người thì tìm nhầm cửa, liệu có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!