Anh ta lại còn dám tới đây?
Lại còn dám cải trang thành phụ nữ để đến xem mắt với anh, để thăm dò anh?
Sự tức giận tích tụ trong lòng Tần Tu Nhiên, anh cảm thấy mình như bị một con khỉ bị khiêu khích hết lần này đến lần khác hơn nữa còn bằng cách thức nhục nhã nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phục vụ bên cạnh thấy anh vội vàng đi ra, chỉ kịp kêu một tiếng "Tần..." thì đã thấy Tần Tu Nhiên chạy đi.
Quả nhiên là rất tức giận.
Tất cả những người phục vụ đưa mắt nhìn Tần Tu Nhiên rời khỏi thang máy, trong lòng đều bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc đối với người phụ nữ vừa rồi.
Còn may là vừa nãy chưa tiến vào.
Tần Tu Nhiên đi thang máy xuống tầng hầm gửi xe, vừa đi vừa gọi đội trưởng đội vệ sĩ của mình: "Vương Cương, gọi mọi người ngay lập tức, bằng bất cứ giá nào phải ngăn lại một người đàn ông mặc váy liền áo màu xanh trên đại lộ thành Nam."
Nghe được mệnh lệnh của Tần Tu Nhiên, Vương Cương lập tức hăm hở đáp lại: "Vâng!"
Đây là mệnh lệnh đầu tiên của ông chủ mới, bọn họ nhất định phải hoàn thành. Vương Cương quay đầu lại triển khai ngay: "Lập tức điều động máy bay không người lái đi trước đuổi theo người. Đội thứ nhất lái xe máy điện chạy trên đường chặn người ở ngã tư đầu tiên của đại lộ thành Nam, đội thứ hai lái xe đến hồ Vị Ương lên thuyền phong tỏa đường thủy, phải đảm bảo bao vây toàn bộ đường thủy, đường bộ và đường không, một con ruồi nhặng cũng không thể bay ra ngoài!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vâng!"
Tất cả mọi người cùng đứng thẳng rồi lập tức phân tán đi chấp hành nhiệm vụ.
Tần Tu Nhiên không hề lãng phí chút thời gian nào, anh lao thẳng xuống tầng hầm gửi xe, lái chiếc xe thể thao của mình vọt thẳng ra ngoài.
Đang là giờ tan tầm, trên đường xe cộ đông nghịt. Cố Lam không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh mà điên cuồng đạp xe lao về phía trước.
Cách đó không xa là tàu điện ngầm, rất nhanh cô có thể đến được chỗ tàu điện ngầm và rời khỏi nơi này!
Cô đã phát huy hết toàn bộ sức lực của bản thân nhưng không lâu sau đó cô đã nghe thấy âm thanh của máy bay không người lái ở trên đỉnh đầu.
Tò mò ngẩng đầu nhìn lên và ngay sau đó cô đã nghe thấy một giọng máy móc từ máy bay không người lái truyền tới: "Đã phát hiện mục tiêu, thông báo cho các đội, đã phát hiện mục tiêu!"
Chết tiệt!
Cố Lam kinh ngạc nhìn máy bay không người lái, cái thứ đồ chơi này không phải là được dùng để truy bắt cô đấy chứ?
Ố dề đến vậy sao?
Cô còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác chấn động do chiếc máy bay không người lái gây ra thì ngay sau đó sau lưng cô vang lên tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao. Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông làm màu đó đang lái một chiếc xe thể thao lẳng lơ như Transformer lao nhanh như tên bắn về phía cô.
Hô hấp nghẹn lại, cô quay đầu tăng tốc!
Thế nhưng xét cho cùng thì xe đạp chỉ có hai bánh, thế đơn lực bạc làm sao có thể so được với xe bốn bánh.
Tần Tu Nhiên rất nhanh đã đến bên cạnh cô, anh giảm tốc độ và giữ cùng một tốc độ với Cố Lam, chậm rãi đi bên cạnh cô.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ với loại hành động cố gắng dùng xe đạp vượt qua xe thể thao của người trước mặt, Tần Tu Nhiên không hiểu sao lại có cảm giác thích thú. Giống như một con mèo trong trò chơi mèo vờn chuột, nhìn con chuột bị dồn vào đường cùng đang gian nan khốn khổ cố gắng tự cứu lấy mình.
Điều này khiến anh lấy lại được sự tự tin trước đây, anh nhớ lại khoảng thời gian oai phong một cõi ở phố Wall. Sự tự tin vốn không ngừng bị đánh gục từ khi về nước đến giờ của anh đã được hình thành lại một lần nữa, anh thậm chí không đành lòng quấy rầy cô mà cứ chậm rãi đi bên cạnh, mỉm cười nhìn hành động chạy thoát thân dễ thương này của Cố Lam.
Cố Lam liếc nhìn Tần Tu Nhiên nhàn nhã tự tại bên cạnh mình, cũng tự ý thức được rằng việc muốn dựa vào xe đạp để thắng siêu xe cũng quá không thực tế. Cô liếc nhìn xung quanh, trước mặt có một khúc ngoặt, cách khúc ngoặt không xa là hồ nước nhân tạo lớn nhất Nam Thành, cô có thể lợi dụng tính linh hoạt của chiếc xe đạp để lao lên đường dành cho người đi bộ sau đó xuống cầu thang, rẽ vào hồ nước nhân tạo rồi lên thuyền rời đi!
Vừa nhanh trí vừa nghĩ ra kế hoạch này cô đã thực hiện ngay, cô quay đầu xe đạp lao lên đường dành cho người đi bộ. Tần Tu Nhiên nhìn hành động của cô thì cười giễu cợt và thông báo cho Vương Cương qua tai nghe Bluetooth.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!