Chương 6: (Vô Đề)

Một ngày này Đào Tinh Úy ở trong bệnh viện trải qua hơi thảm.

Không nhìn thấy người mình thích, bên tai còn luôn có một người phiền phức giàu tinh thần lải nhải không dứt, lỗ tai sắp mọc đầy kén rồi.

Hàn Lê lúc này đang chẹp chẹp cắn quả táo, "Bạn bệnh, sao hôm nay không có người đến thăm cô? Ba mẹ bạn bè cô chẳng lẽ không biết cô nhập viện ư?"

"Ờ, bọn họ quả thật không biết."

Cô cố gắng nghĩ đến trọng tâm câu chuyện, nhưng không có hiệu quả.

"Khà khà, vậy chúng ta là người cùng đường rồi, ba mẹ tôi cũng không biết, nếu bị ba mẹ tôi biết tôi đánh nhau với người ta đến nổi vào viện, đm, vậy cuộc sống một năm này của tôi coi như triệt để xong rồi! Đến chiếc Small Mercedes

-Benz của tôi trở về cũng bị ba tôi tịch thu luôn!"

Đào Tinh Úy: ……

Hàn Lê là một phú nhị đại.

Cô không hiểu người giàu có những năm nay đối với con cái của mình sao lại có yêu cầu thấp như vậy nhỉ, lại có thể nuôi được đứa con trai ngốc nghếch như vậy chứ.

"Bạn bệnh, buổi sáng tôi nhìn thấy trên thẻ đầu giường cô viết là cô sinh năm 00, thì ra là một em gái nhỏ. Em gái nhỏ, em học xong cao trung chưa? Bây giờ chắc là cao tam nhỉ? Em có nghĩ đến học đại học nào chưa, thích nghề gì, nếu không anh trai chỉ đường giúp em? Anh đã từng làm người tuyên truyền ý chí nguyện vọng và chiêu sinh trong trường học chúng ta đấy."

"Không cần, từ tiểu học tôi đã thôi học rồi."

"Đm, ngầu như vậy! Lúc nhỏ tôi cũng chán học, vẫn là bị ba mẹ ấn đầu cứng rắn bắt học đến đại học! Từ sau tiểu học cô luôn không đọc sách, vậy lúc cô không đi học thì bình thường làm gì? Buôn bán? Hay là chuyển gạch?"

Đào Tinh Úy híp mắt phóng ra một ánh mắt sắc bén, lại cúi đầu thờ ơ lướt Ipad trên tay, nói mà không suy nghĩ: "Con dâu nuôi từ bé."

Hàn Lê phun ra một miệng táo đang nhai trong miệng, mất hết hình tượng, vung vãi khắp nơi.

Đào Tinh Úy tiện tay vớ lấy cái gối ném qua đập vào đầu cậu, "Cái rắm, anh phun đến bên tôi luôn rồi này!"

Hàn Lê uống một ngụm nước mới hòa hoãn lại, đỡ chiếc chân bị thương của mình, cười đến mức đau bụng, nhếch nhác buồn cười xin lỗi Đào Tinh Úy.

"…… Xin lỗi xin lỗi, thực sự là quá buồn cười rồi, tôi thật sự không cố ý đâu. Nhưng mà, cô là loại con dâu nuôi từ bé được người ta mua về thật ư?"

Cô mặc kệ cậu ta.

Hàn Lê càng cho là thật.

"Vậy cô nhập viện rồi, vị hôn phu của cô cũng không đến thăm cô sao, rõ ràng là gia đình đó không vừa ý cô dâu nuôi từ bé là cô đây. Nếu không cô dứt khoát nói với tôi, lúc ba mẹ cô bán cô cho gia đình đó làm con dâu nuôi từ bé được trả bao nhiêu tiền, tôi trả giá gấp mười lần, để gia đình đó chuyển cô sang cho tôi?"

Đào Tinh Úy lại hung ác ném một chiếc gối qua.

Hàn Lê vội che lấy mũi mình "ui da ui da" kêu đau, khóe miệng lại kéo ra một nụ cười ti tiện.

Lúc này, Đào Tinh Úy mới nhìn thấy Tần Thận không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, cô vội vàng chỉnh sửa dáng vẻ, muốn ngoan ngoãn ngồi lại trên giường, mới phát hiện hai chiếc gối của mình đều ở chỗ Hàn Lê, sau đó cả người cứ thế nằm xuống. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland. com nhé mọi người)

Anh đi vào, phòng bệnh vốn ồn ào đột nhiên lạnh đi vài độ.

Anh đi đến giường của Hàn Lê trước lấy hai chiếc gối của Đào Tinh Úy.

Hàn Lê vốn đang ôm hai chiếc gối đó không muốn buông tay, định đích thân trả thù lại Đào Tinh Úy. Kết quả Tần Thận vừa vào, cậu ta run cầm cập một cái, lập tức hai tay dâng hai chiếc gối lên.

Tần Thận lại mặt không đổi sắc đi đến giường mười tám, khom lưng kê hai chiếc gối ngay ngắn ở sau lưng Đào Tinh Úy, để cô có thể nằm dễ chịu.

Mặt anh cách mình chưa đến nửa nắm tay.

Đào Tinh Úy không hiểu sao lại xấu hổ, căn môi nói: "Bác sĩ Tần, cám ơn nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!