Chương 54: (Vô Đề)

Chớp mắt một tháng nữa lại qua đi.

Giải vô địch quyền anh toàn quốc đã bắt đầu mở màn.

Đào Tinh Úy cũng thu dọn hành lý, xuất phát cùng với đồng đội trước ba ngày để thích hợp với hoàn cảnh.

Đối với Đào Tinh Úy mà nói, áp lực của trận thi đấu này nhỏ hơn rất nhiều so với vài trận đấu lớn mang tính quốc tế khác. Đối thủ đều đến từ trong nước, hơn nữa phần lớn đều là đội viên của đội nữ bên cạnh, lúc bình thường vẫn thường xuyên giao đấu, giữa đối thủ với nhau đã rất quen thuộc rồi.

Nhưng Đào Tinh Úy vẫn lấy thái đội tích cực nghiêm túc để nghênh chiến.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần cô là nhà vô địch cuối cùng thì cô có thể lấy được danh hiệu lớn trong cuộc đời sự nghiệp của mình.

Tần Thận cũng đặc biệt xin bệnh viện nghỉ phép nửa tháng, định lấy thân phận y đội cùng cô đánh xong mùa giải này.

Gần đây tóc của Đào Tinh Úy được nuôi dài lại rồi, cô không nỡ cắt đi, chỉ gom tóc lại thắt thành hai cái bím tóc nhỏ, phối hợp với ngoại hình rất có tính đánh lừa người của cô, trông chẳng khác nào đứa con nít.

Kiểu tóc này là buổi sáng ở khách sạn được Tần Thận chải giúp cô, thắt rất chặt, một cọng cũng không rơi xuống, cảm thấy không khác gì nẹp cố định trong bệnh viện.

"Anh trai da đầu em hơi đau……"

Lúc này Đào Tinh Úy đang ở dưới đài làm công tác chuẩn bị, thêm hai mươi phút nữa, chung kết quyền anh nữ hạng 48 cân sắp bắt đầu rồi.

Cô đi tới trước mặt Tần Thận, đứng xoay lưng lại với anh, để anh nới lỏng bím tóc giúp mình.

Tần Thận đặt hộp thuốc trong tay xuống, một tay ôm lấy eo cô kéo cô lại gần một chút, "Nhích lại chút nữa."

Cô cũng không sợ, dứt khoát chui đầu vào lòng anh, "Như vậy đã đủ gần chưa?"

Tần Thận cười chải đầu lại giúp cô.

"Như vậy còn chặt không? Lỏng quá anh sợ ảnh hưởng em thi đấu."

Đào Tinh Úy lúc lắc đầu, "Ừm ừm, cũng được rồi."

Tần Thận cười, vừa vuốt bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu của cô, vừa khẽ vỗ gương mặt tròn của cô: "Đừng căng thẳng, anh ở dưới đài theo dõi em."

Đào Tinh Úy lẩm bẩm: "Chính là bởi vì có anh ở dưới đài theo dõi em, nên em mới căng thẳng đó biết không."

Trước đó cô tham gia Olympic còn chưa từng căng thẳng như vậy, có người đi theo và kỳ vọng, lần đầu tiên cô cảm thấy chiến thắng và thất bại luôn đè ép khiến lòng cô nặng trĩu.

Nói như vậy, xưa kia Tần Thận lén lút đến xem thi đấu không nói với cô, cũng là một việc tốt.

"Vậy anh đi nhé?" Anh nhướng mày hỏi.

Cô ngẩn người một lúc, không nhúc nhích.

"Anh đi thật nhé?" Đầu mày của anh dần dần nhíu chặt lại.

"Ấy ấy ấy, anh trai……."

Đào Tinh Úy vừa làm nũng vừa đi tới kéo chặt tay Tần Thận, "Không cho đi không cho đi, có căng thẳng mới phát huy được thực lực tốt nhất, anh phải ở bên cạnh em."

Lúc này mày của Tần Thận mới giãn ra, khẽ hôn lên trán cô: "Anh cũng trêu em thôi."

Chú Ngô ở bên cạnh cầm nón quạt mát, khẽ "chậc" một tiếng, nói: "Cô gái đối diện kia còn chưa lên đánh thì đã bị hai người ngọt chết mất rồi, cho người ta một con đường sống được không, bên cạnh còn vài camera đang quay đấy, đây đều có truyền hình trực tiếp kìa."

Tần Thận làm như không nghe thấy lời đó của chú Ngô, lại hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: "Thắng trận đấu này rồi, anh có thưởng cho em."

Đào Tinh Úy chớp chớp mắt: "Thưởng gì vậy ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!