Đào Tinh Úy cầm điện thoại ở trên giường cười lăn lộn.
Ngô Đại Long ngâm nga một điệu hát dân gian đang đẩy cửa đi vào, thì bắt gặp cảnh cô cười thiếu chút nữa là lăn từ trên giường xuống, làm ông sợ sắp hồn bay phách lạc, vội bước nhanh qua xách cô trở lại trên giường.
"Tổ tông, con có thể nhàn rỗi một chút được không? Bây giờ ở trong bệnh viện không có ai quản con, chẳng lẽ còn phải chi phí thuê cho con một bảo vệ ngày đêm trông chừng con?"
Đào Tinh Úy còn khá dày mặt mà gật gật đầu, "Có thể suy xét một chút."
Ngô Đại Long gần đây quả thật bận đến mức hận không có thuật phân thân, vừa phải chuẩn bị thủ tục tư cách thi đấu trong đội quán quân, lại phải chùi mông cho Đào Tinh Úy đánh Phùng Lâm, sứt đầu mẻ trán, hôm nay mới rút ra được chút thời gian đến thăm cô.
Ông đánh giá cô, nói: "Béo rồi."
Đào Tinh Úy thuộc loại gầy trong đội quyền anh, khung xương nhỏ, lại có sức lực khiến người khác kinh ngạc, luôn là tuyển thủ ở hạng mục nặng 45 cân.
Nhưng cô thuộc kiểu ăn bao nhiêu cũng không béo, cân nặng luôn duy trì ở mức 45 cân trở xuống, mỗi lần trước trận đấu chuyên gia dinh dưỡng trong đội đều liều mạng nghĩ cách cho cô béo thêm một tí, mới có thể miễn cưỡng tăng đến 48 cân, không bị thua thiệt trước đối thủ. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland. com nhé mọi người)
Không ngờ cô ở bệnh viện nằm một tuần lễ, ung dung thoải mái lại béo lên một vòng, ngay cả sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn.
Ngô Đại Long lại nói với cô vài câu, mang theo không ít đồ do người trong đội gửi cho cô.
"Tiểu tổ tông, đây là cua trong nhà ăn mà A Thâm tiết kiệm được, nói là con thích ăn nên giữ lại cho con; đây là son môi YSL gì đó được tiểu tử Trần Lê mua ở sân bay cho con, nó vừa ở Nhật Bản đánh xong thi đấu trở về thì con vào bệnh viện rồi, ờ, đúng rồi còn có cái này con nhìn xem, là Thi Minh gửi đến để chú đem cho con."
Đào Tinh Úy nghe đến tên Thi Minh thì ngẩn người giây lát, lập tức đoạt lấy huân chương trong tay Ngô Đại Long đưa đến — — đó là tấm huân chương của Hiệp hội Quyền Anh quốc tế, rất đẹp đẽ nho nhỏ, trên mặt khảm rất nhiều ngôi sao.
Cô hỏi: "Anh ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Thi Minh sau khi rời khỏi đội quốc gia, thì được đặc biệt mời đến làm việc tại Hiệp hội Quyền Anh Quốc Tế, bây giờ đang ở nước Mỹ kìa. Nói chung là gặp phúc trong họa, có thể đến làm việc tại tổ chức thể thao mang tính Quốc Tế thế này, ít nhiều đối với minh tinh thể thao sau khi giải nghệ là việc muốn cầu còn không có. Cho nên nói, con tay không đánh Phùng Lâm một quyền đó thật chẳng đáng giá, kết cục chính là bị xử phạt còn khiến bản thân vào bệnh viện!
Huấn luyện viên Thi rõ ràng đã tốt rồi đó thôi!"
Đào Tinh Úy cười một tiếng, đặt tấm huân chương vào ngăn tủ bên cạnh.
"Vậy huấn luyện viên Thi sao không liên lạc với con, con còn cho rằng anh ấy tìm không được công việc nên một mình chán nản ấy chứ."
Ngô Đại Long thở dài một hơi, "Thi Minh là một đứa trẻ ưu tú như vậy, sao có thể tìm không được công việc? Cậu ấy còn trẻ, cho dù không làm huấn luyện viên thì vẫn có thể làm vận động viên, cũng có rất nhiều công ty quản lý quyền anh đặc biệt mời cậu ấy đi. Đoán chừng là do vừa từ Mỹ trở về còn chưa ổn định lại, chủ yếu vẫn còn sợ sẽ ảnh hưởng đến con, cho nên tạm thời mới không trực tiếp đến tìm con.
Dù sao bây giờ trong đội rất mẫn cảm với quan hệ của hai đứa, ít liên hệ cũng tốt."
"Xí, mẫn cảm cái rắm!"
Đào Tinh Úy đến giờ vẫn nghĩ không hiểu, không làm thì chính là không làm, việc không làm còn phải bị người khác hiềm nghi?
Thi Minh đã từng là nhân vật phong vân trong giới quyền anh, bởi vì trong một trận thi đấu bị thương nặng không thể chống lại. Người trong nhà không cho phép anh ta làm vận động viên nữa, cảm thấy nguy hiểm quá lớn, thế là đội quốc gia đã đặc biệt cho phép anh đến đội quán quân làm huấn luyện viên, dẫn dắt chính là Đào Tinh Úy.
Năm đó lúc anh ta giải nghệ chỉ mới hai mươi bảy tuổi, theo lí mà nói còn nằm trong thời kỳ hoàng kim của một vận động viên quyền anh, thậm chí là thời kỳ đỉnh cao.
Thi Minh đối với cô rất ác.
Cường độ huấn luyện đều ấn định theo tiêu chuẩn cao nhất của quán quân Thế giới, nếu không hoàn thành ngay cả cơm Thi Minh cũng không cho ăn, còn nếu không làm theo thì để cô buộc bao cát phạt chạy hai mươi vòng.
Những năm gần đây cục thể thao có ý phát triển quyền anh nữ đây là một hạng mục truyền thống thuộc thế yếu, luôn gây sức ép cho lãnh đạo của đội quốc gia, nhất định ở trên sàn đấu lớn lấy được một tấm huy chương vàng.
Ba năm trở lại đây, một năm Đào Tinh Úy có thể về nhà vào dịp mùa xuân. Thi Minh càng khoa trương hơn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày hoặc là ở trong đội quốc gia, hoặc chính là ở địa điểm thi đấu, ngay cả bạn gái cũng không có thời gian để tìm được một người.
Chỉ cần Đào Tinh Úy đang huấn luyện, Thi Minh sẽ tuyệt đối đứng bên cạnh nhìn chăm chú, một chút cơ hội xả hơi cũng không chịu cho cô.
Tung tin nhảm gì mà Thi Minh ngầm đồng ý cho cô vắng mặt, còn có gì mà giúp cô điều động nội bộ quyết định số người thi đấu quốc tế, đó đều là nói lung tung!
"Con đó nha, chú chưa từng thấy con chịu thua ai bao giờ. Con nói con vẫn xem như là một cô gái mà, vừa bướng bỉnh vừa cứng rắn, tính cách xấu này không biết là học từ ai nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!