Chương 44: (Vô Đề)

Vội đến bệnh viện, từ xa Đào Tinh Úy đã có thể nghe thấy giọng nói của Thi Minh từ trên hành lang truyền tới.

"…… Đội quốc gia chúng tôi không dễ gì bồi dưỡng ra một vận động viên, một vận động viên muốn trưởng thành tạo ra thành tích cũng không dễ dàng, đội quán quân cũng không phải ai muốn vào thì vào được. Nam tử hán chịu chút thất bại, nói rời đội là rời đội, hai năm nay tâm huyết của đội bồi dưỡng ra cậu ấy nên tính là gì! Đào Tinh Úy lúc vào đội quán quân cũng ở độ tuổi này, xương sườn của cô gái nhỏ người ta từng bị gãy hai cây, trước giờ chưa từng khóc, bà con mẹ nó còn có mặt mũi ở đây đau lòng cho con trai bà?"

Đào Tinh Úy nghe đến câu này, lập tức đã muốn buồn nôn, có hơi ngại ngừng mà gãi gãi đầu.

Cô nhìn đôi vợ chồng đang đứng ở trước mặt Thi Minh, người phụ nữ trong đó có lẽ là mẹ của Trần Tự, khóc sướt mướt mặt đầy tuyệt vọng.

"Nếu đánh nữa mạng của nó sẽ không còn mất! Tôi mặc kệ, hôm nay nói sao tôi cũng muốn đưa con trai tôi về quê nhà! Tiền tôi không cần các người bồi thường, mệnh của con trai tôi cũng không giống Đào Tinh Úy đó có thể làm quán quân thế giới, đứa trẻ nhỏ như vậy bị các người lăn đi lăn lại thành như vầy! Ai thấy mà không đau lòng chứ!"

Đào Tinh Úy từ xa nhìn tới, khẽ "phù" một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nói thật, nếu lúc đó ba mẹ tôi tốt như vậy, tôi sẽ cảm động chết mất."

Nhưng ba của Đào Tinh Úy lại cứ khăng khăng là bản thân ông không làm được chuyện lớn, nhưng là người cha điển hình khuyến khích con gái làm chuyện lớn. Trước kia mỗi lần gọi điện thoại, đều là khích lệ cô ngoan ngoãn ở lại đội quốc gia, trừ phi cô chết, người trong nhà nhất định không đến đội quốc gia đón cô về.

Tần Thận nhìn sang cô một cái, lại khẽ mỉm cười.

Bác sĩ Hạ Hải đột nhiên từ phía sau đi đến, vỗ lên vai anh, nhìn thoáng qua Đào Tinh Úy bên cạnh, cười nói: "Lão Tần, được đấy, xem ra không uổng công cậu từ chức ở bệnh viện chúng ta. Hôm nay sao có thời gian dẫn theo bạn gái nhỏ qua đây thăm tôi?"

Tần Thận nhìn thấy là Hạ Hải, cũng vỗ vỗ vai anh ta nói: "Bệnh án và đơn thuốc của Trần Tự đâu đưa tôi xem xem."

"Trần Tự? Chính là bé trai tối qua được đưa vào đây? Cậu muốn cái đó làm gì?"

"Bây giờ tôi là y đội của đội quyền anh quốc gia, qua đây theo dõi tình hình trị liệu."

Hạ Hải: "……"

Tần Thận đi theo Hạ Hải vào phòng làm việc xem bệnh án, Đào Tinh Úy đi đến cửa phòng bênh, gật đầu với ba mẹ Trần Tự chào hỏi một tiếng.

Ba mẹ cậu nhận ra đây là quán quân thế giới, dừng lại những lời nói khó nghe.

Trên hành lang vốn đang tranh cãi lập tức yên tĩnh lại không ít.

Thi Minh thấy là cô đến, điếu thuốc trong tay khẽ run, dụi quầng thâm mắt do thức cả đêm, nghiêm giọng nói: "Đào Đào, em đến đây làm gì?"

Đào Tinh Úy ấp úng chốc lát, nói: "Mọi người khá lo lắng cho Trần Tự, cho nên bảo em đến đây xem sao, em khá nhàn……"

Thi Minh nhíu mày, dừng lại vài giây, cũng không còn cách nào, thở dài một hơi: "Đi vào đi, nhỏ tiếng chút đừng làm ồn đến cậu ấy."

Đào Tinh Úy khom người đi vào phòng bênh, thì nhìn thấy Trần Tựu đang nằm trên giườn bênh, nửa gương mặt dùng vải gạt băng bó lại, không biết là đau hay là uất ức mà lúc này một mình lặng lẽ khóc ở trên giường.

Câu thấy Đào Tinh Úy đến, mới lấy một tờ khăn giấy lau nước mắt nước mũi, làm ra vẻ quật cường chỉ còn tiếng nức nở nhỏ.

Dáng vẻ vừa đáng thương vừa buồn cười.

Đào Tinh Úy hơi mỉm cười: "Sư đệ, chị đếm thăm em đây, em thế nào rồi."

Cô thuận tay đặt túi trái cây lên đầu giường.

Thời gian gấp gáp, trái cây là lấy ở trên xe của Tần Thận.

"Đào Đào sư tỷ……"

Đoán chừng cậu đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài rất lâu, lúc này lại có người quan tâm đến mình, nước mắt lại ngăn không được muốn trào ra.

Đào Tinh Úy đi lên vỗ vỗ bả vai cậu, nói lời an ủi: "Không sao không sao, có gì đáng để khóc chứ, không phải chỉ thôi người ta một trận đấu thôi sao, ai bà không từng bị thua từng bị thương trong lúc thi đấu chứ."

Được một lúc, Trần Tự bắt đầu nín khóc.

Đào Tinh Úy ngồi ở bên giường, hỏi cậu: "Em muốn theo ba mẹ em trở về thật sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!