Chương 4: (Vô Đề)

Ngày hôm sau thứ hai.

Sau khi hội nghị thường kỳ của bác sĩ trong khoa kết thúc.

"Bác sĩ Tần, cô gái nhỏ giường mười tám trúng ý anh rồi thật không?"

Người vừa hỏi Tần Thận là một nữ bác sĩ, tràn đầy mùi bát quái.

Tần Thận ngừng giây lát, sắp xếp lại tài liệu trong tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Hải.

Hạ Hải mím chặt cái miệng to của mình, giả vờ cười lễ độ với Tần Thận mà vẫn không biết ngượng, vội vã chuồn đi.

Trông dáng vẻ này của anh ta, đoán là cả khoa đều biết chuyện này rồi.

"Tôi thấy cô gái nhỏ đó trông khá xinh đẹp, đúng là tuổi có nhỏ một chút, không phải vẫn còn đi học chứ? Có thể sẽ không phù hợp với bác sĩ Tần của chúng ta."

"Nghe nói là gia đình mở cửa hàng hoa, chắc không còn đi học đâu."

"Dù sao cũng thành niên rồi, đầu năm nay đang thịnh hành "chồng già vợ trẻ" đó thôi. Bác sĩ Tần chớ hiểu lầm, tôi không có ý nói anh già đâu, chỉ cảm thấy cô gái đó vẫn có thể cân nhắc một chút, cụ ông nhà anh không phải luôn giục anh sao."

"Đúng vậy đó tiểu Tần à, bình thường thôi là được rồi, đừng kén chọn như vậy."

Các đồng nghiệp xúi giục anh nắm bắt cơ hội yêu đương, cũng không phải là lần đầu tiên nữa.

Bọn họ không hiểu sao cảm thấy Tần Thận cùng cô gái đó quả thật vô cùng xứng đôi, với tính cách lạnh lùng này của anh sánh cùng ai cũng không thích hợp. Bọn họ chỉ khó mà tưởng tượng, người giống như Tần Thận đây có một ngày yêu đương sẽ có dáng vẻ gì, cho nên đều muốn mở to mắt ra nhìn. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland. com nhé mọi người)

Cho dù đối phương là nam cũng được.

Nhưng Tần Thận người này nhìn ai cũng không hợp ý, không cảm thấy hứng thú với bất kỳ ai, chuyên đơn độc một mình suốt hai mươi tám năm.

Tần Thận không hiểu những lời trêu chọc của đồng nghiệp, ngược lại thừa dịp lúc các đồng nghiệp nói cười mà rời khỏi.

Chốc nữa anh còn có cuộc phẫu thuật lớn thay khớp xương nhân tạo cần phải làm, đoán chừng đây sẽ là trận ác chiến, anh là bác sĩ cầm dao chính, phải đến sớm làm công tác chuẩn bị.

Tình huống của bệnh nhân lần này khá đặc thù, tuổi tác hơi lớn, mấy lần xuất huyết nhiều, quá trình phẫu thuật tương đối khó khăn. Nhưng cũng may vận khí không tệ, cuộc phẫu thuật cuối cùng vẫn thành công.

Sau sáu tiếng từ trong phòng phẫu thuật đi ra, trước ngực sau lưng Tần Thận đều là mồ hôi ẩm ướt.

"Bác sĩ Tần, anh cực khổ rồi, uống chút nước đi."

Y tá Lam Tâm Duyệt theo ra từ phòng phẫu thuật cởi bao tay xuống, đưa một ly nước cho Tần Thận.

Tần Thận nhận lấy nhấp một ngụm, anh nhìn thấy trên đồ phẫu thuật của y tá này cũng dính đầy vết máu cùng vết mồ hôi, thân làm bác sĩ mổ chính cũng nên ứng phó một câu: "Mọi người cũng cực khổ."

Nói xong câu này, thì định đi về hướng phòng làm việc.

Lam Tâm Duyệt cúi đầu cười, tự giác nối gót theo sau Tần Thận vừa đi vừa tán dóc: "Bác sĩ Tần, tôi đã theo rất nhiều cuộc phẫu thuật rồi, cảm giác mỗi lần hợp tác với anh đều có thu hoạch rất lớn, đều có thể học được rất nhiều thứ mới, cảm thấy bản thân giống như là một người mới vậy."

Từ trong cổ họng Tần Thận phát ra một tiếng "ừm", nhạt đến mức không thể nhạt hơn nữa, lại giống như bởi vì uống nước nên mới phát ra tiếng mà thôi, tốc độ đi bộ càng thêm tăng nhanh.

Lam Tâm Duyệt suy nghĩ chốc lát, cũng đi nhanh cố gắng đuổi kịp, nói: "Bác sĩ Tần, làm phẫu thuật trong thời gian dài như vậy có lẽ đã đói rồi nhỉ, tôi biết gần đây mới mở một quán lẩu, nghe nói thức ăn không tệ, nếu không lát nữa chúng ta cùng đi ăn thử xem?"

Tần Thận: "Trời quá nóng."

"Nóng?"

Hiện tại đã là mùa hạ rồi.

Lam Tâm Duyệt nhìn mồ hôi sau lưng anh, lại đề nghị: "Vậy nếu không, tôi mời anh uống ice drink nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!