"Khục khục khục khục……"
Đào Tinh Úy lại bị bỏng bởi dầu lẩu.
Tần Thận ngồi ở đối diện cô, đặt mấy chai rượu lên bàn, hơi mở hai cúc áo của âu phục rồi lại mở hạt cúc của áo sơ
-mi bên trong, lần lượt xoắn tay áo hai bên lên ba lớp, sau đó mới cầm bát lên.
Nhã nhặn đến mức khiến người ta cảm thấy anh lẫn vào trong đám đàn ông cao to cẩu thả đang ăn lẩu này, tựa như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn……
Đào Tinh Úy lập tức buông đũa xuống, trừng mắt với chú Ngô, thấp giọng mắng: "Này, chú làm gì……"
Giây tiếp theo, đóa hoa sen trắng Tần Thận này lại rất gần gũi thân thiết chủ động rót một ly rượu cho chú Ngô.
Ngô Đại Long hoàn toàn không nghe Đào Tinh Úy nói gì, nhấp một ngụm rượu thì cảm giác như ông sắp muốn thăng tiên rồi.
Sau đó hào hứng thảo luận về loại rượu này với Tần Thận: "Mùi vị này, độ cồn này, chậc chậc, rượu này có đầu năm nay phải không? Khi đó tôi ở nhà người khác từng thấy ở trong tủ có cất loại rượu này, gọi, gọi là gì ấy nhỉ?"
"Louis XIII, chai này là của năm 1956."
"Cái này……" Ngô Đại Long kinh ngạc, lại lặng lẽ hỏi Tần Thận: "Không ít tiền đâu nhỉ?"
"Không đắc lắm, giá vào tay là sáu mươi ba vạn."
Con ngươi của Ngô Đại Long tưởng chừng như sắp rơi ra ngoài, một ngụm rượu này đã uống bay tiền lương hai năm của ông rồi……
Tần Thận lại rót đầy ly cho ông.
Lúc này cảm giác của ông là sắp quỳ xuống đất rồi.
Tần Thận lại nói: "Rượu có quý thì cũng để cho người uống, bằng không sẽ mất đi giá trị của nó. Chỉ cần chú thích là được."
Chú?
Ha.
Ai là chú anh?
Đào Tinh Úy vốn nghe đến giá tiền này cũng dại mắt ra rồi, nhưng càng khiến người ta ngơ ngác chính là Tần Thận thanh cao như vậy, lại có thể hầu chú Ngô uống rượu.
Lẩu phối với rượu Tây.
Miệng mồm này, thái độ này. Chậc.
Không có khí phách!
Người bên cạnh cũng có phần ngây người, Vưu Bân đụng cánh tay Đào Tinh Úy, hỏi: "Tiểu sư muội, rốt cuộc đây là tình huống gì, người đàn ông này vì em đổi tính rồi?"
"Anh ấy bây giờ ở cách vách nhà em ư?"
"Hai người chẳng lẽ luôn giữ liên hệ sao?"
"Lại có thể giấu đội lén lút yêu đương!"
Trương Lai Siêu còn oán trách cô: "Mẹ nó, em không nói sớm! Sớm biết em bây giờ là hoa có chủ, còn mẹ nó kim ốc tàng kiều, vậy đám đàn ông chúng ta không được đến nhà em ăn lẩu nữa rồi, với bản lĩnh ầm ĩ này đi đâu chơi mới tốt đây?"
"Mẹ nó, các anh đừng nói nữa! Em bây giờ phiền sắp chết rồi……"
Tần Thận đều rót rượu cho tất cả mọi người, chai rượu đụng đến bát của Đào Tinh Úy, anh nhàn nhạt mỉm cười: "Em muốn uống một chút không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!