Nước mắt của Đào Tinh Úy chảy vào ốc tai, bên trong ẩm ướt không dễ chịu lắm.
Nhưng Tần Thận vẫn không nhìn thẳng đến cô.
Lúc anh nghe cô nói vết thương này là bị bình hoa đập trúng, ánh mắt chỉ nhìn phán đoán miệng vết thương, chau mày hoài nghi, chỉ trong nháy mắt.
Tóm lại cô cũng không thể nói với anh, bởi vì bản thân dùng tay không đánh người nên mới vào bệnh viện được.
Vừa hay trước khi vào bệnh viện nhìn thấy ở cửa có cửa hàng hoa, cô lập tức nảy lên suy nghĩ lừa gạt này.
"Không nghiêm trọng lắm, bó thêm thạch cao vào, tịnh dưỡng một tháng là khỏi rồi."
Đào Tinh Úy thu nước mắt vào, hít hít mũi, hỏi: "Bác sĩ, không cần nằm viện sao?"
Giọng điệu rõ ràng như đang trông đợi điều gì.
"Không cần."
Lúc này xe cấp cứu lại đưa đến vài người bị trọng thương bởi tai nạn xe cộ, Tần Thận được gọi đi xử lý những người bị thương khác. Đào Tinh Úy ngắm nhìn bóng lưng vội vã của anh, hơi hơi phồng quai hàm lên, rất hối hận không đánh Phùng Lâm nhiều thêm vài quyền.
"Chú Ngô, bây giờ cháu không muốn trở về đội."
Ngô Đại Long vẫn chưa tỉnh lại từ trong nước mắt của cô, ông nghĩ mãi mà không hiểu, năm đó ngay cả xương sườn bị gãy cũng chưa từng nghe tiểu nha đầu này kêu đau một tiếng, hôm nay chỉ gãy một cái xương bàn tay đã có thể hành hạ khiến cô sợ hãi như vậy.
Nghe cô nói như vậy, e là đoạn thời gian này cô đã bị những người trong đội nữ kia bắt nạt thảm lắm, hơn nữa lại trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, nếu vội để cô trở về đội cũng không tốt.
Nghĩ như vậy, ông ngược lại bắt đầu đau lòng cho đứa nhỏ Đào Tinh Úy này.
"Những bác sĩ trẻ tuổi này vốn không hiểu biết, lãnh đạo của bệnh viện này chú có quen biết. Phía bên đội có chú gánh, dù sao tư cách thi đấu cũng tham gia không được rồi, con cứ ở đây dưỡng thương cho tốt đi."
Đào Tinh Úy nằm ở trên giường bệnh khám gấp nghỉ ngơi, buổi sáng ngày hôm sau liền được toại nguyện chuyển vào khoa phẫu thuật chỉnh hình của bệnh viện này. Phòng bệnh cô ở là phòng giành cho hai người, nhưng người bệnh kia vừa mới xuất viện xong, lúc này chỉ có một mình cô.
Cô đã hỏi thăm được, Tần Thận từ sau khi ở nước ngoài học tập xong liền trực tiếp nhận chức tại bệnh viện này, trong hai năm đã thăng lên làm bác sĩ chủ trị, bình thường anh không có mặt để khám gấp nhiều, hôm qua chỉ là trùng hợp hướng dẫn trực ban cho người khác.
Thế mà gặp ngay cô.
Buổi chiều, đúng lúc lại là Tần Thận kiểm tra phòng.
Thật là quá trùng hợp.
"Bác sĩ Tần ~"
Cô cố ý chọn bộ đồ bệnh nhân lớn nhất, mặc lên người đặc biệt rộng rãi, mái tóc xoăn dài đến eo được thả rối tung, bộ dáng yếu ớt nằm ở trên giường, giống như một con búp bê mắc bệnh kiều (1).
Trong giọng nói còn có phần nũng nịu.
Giọng nói của cô vốn chính là ông trời kèm theo cho phù hợp với khuôn mặt của cô, thuộc loại mềm mại êm tai. Nhưng chẳng qua do từ nhỏ cô đã vào trong đội quyền anh, sống lâu trong môi trường như vậy, đã quen nói chuyện thẳng thắng rồi.
Tần Thận ở cửa phòng bệnh lại gặp được bệnh nhân vừa mới nhập vào này, bước chân hơi khựng lại, không nói gì cả, mặt không biểu tình đi vào cứ theo quy trình kiểm tra phòng.
Dường như anh đối với nữ bệnh nhân tối qua không biết tại sao xuất hiện ở trong khoa này, không hề cảm thấy hứng thú.
Anh vốn không hề đề nghị Đào Tinh Úy nhập viện trị liệu, gãy xương xương bàn tay số năm loại bệnh nhỏ này ở khoa chỉnh hình quả thật không tính là gì.
Quả nhiên cô vào đây ở rồi, trong viện cũng chỉ bắt đầu truyền dịch Mannitol cho cô.
Anh chỉ kiểm tra tình hình sưng tấy của vết thương cùng mức độ cố định của thạch cao, nói: "Còn có chỗ nào không thoải mái không? Nếu không có, hôm sau có thể xuất viện được rồi."
Xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp, anh vẫn không đề nghị bệnh nhân nhập viện, lãng phí tiền bạc của bệnh nhân, cũng lãng phí tài nguyên của bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!