"Kiểm tra phòng……?"
Vừa rồi trong tai Đào Tinh Úy toàn là giọng nói ồn ào của Hàn Lê, quả thực không nghe thấy giọng nói của Tần Thận, cũng không biết anh đến phòng bệnh từ lúc nào.
Theo lý mà nói, giờ này bác sĩ rất ít đến kiểm tra phòng mới đúng……
Cô nhìn cái gáy thon dài của người đàn ông trước mắt, tim đập đánh rơi nửa nhịp.
Mùi hương nhàn nhạt từ cổ áo sơ
-mi anh bay đến, đủ khiến cô trong một giây từ người đàn bà chanh chua biến thành cô gái nhỏ ngoan ngoãn.
Nhưng còn chưa để cô đi lên tỉ mỉ ngửi, anh đã giơ tay đẩy đầu cô ra, lạnh mặt xuống khiến cô phải lập tức trở về giường tiếp nhận kiểm tra của bác sĩ.
"Ảnh CT buổi chiều chụp đâu, đưa tôi xem xem."
Đào Tinh Úy nằm xong, vội tìm ra ở dưới gối một xấp, đưa qua cho anh.
Cách cửa sổ khép kín, kỳ thực còn có thể loáng thoáng nghe thấy một ít tiếng kêu hô từ lầu dưới truyền đến, nhưng đối mặt với Tần Thận, những thứ này chẳng hề thu hút sự chú ý của Đào Tinh Úy.
Cô cười mắt cong cong, trong mắt bên tai chỉ còn lại một mình Tần Thận.
"Ừm, tình hình vẫn ổn. Em nâng bàn tay lên xem nào." Anh nói.
Đào Tinh Úy ngoan ngoãn nâng tay.
"Xoay cổ tay về phía sau."
Đào Tinh Úy lại ngoan ngoãn xoay cổ tay.
"Mở rộng ngón tay."
Đào Tinh Úy mở ngón tay ra, con ngươi xoay chuyển một vòng, lại làm theo yêu cầu của anh nhiều hơn một bước, bàn tay nhỏ mở ra năm ngón đặt lên mu bàn tay của Tần Thận.
Mỉm cười vui vẻ.
Tần Thận không lộ vẻ xúc động, sau khi đăng ký xong ghi lại kiểm tra phòng, mới xách tay cô ra, im lặng đặt trở lại vị trí cũ.
Đào Tinh Úy biết trình tự kiểm tra phòng hoàn thành xong thì đặc biệt ngoan ngoãn nói tạm biệt với anh: "Bác sĩ Tần, ngày mai gặp nhé."
Tần Thận đang muốn rời khỏi phòng bệnh, nghe thấy giọng nói ở dưới lầu hình như càng thêm ồn ào hơn nữa.
Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống mãnh liệt, ánh sáng ngoài cửa sổ cho dù là phải do mặt trời chiếu thẳng, cũng rất dễ làm bỏng mắt người, vừa đẩy cửa sổ ra, hơi nóng lập tức phả vào mặt.
Nhưng anh vẫn đi qua đó, đẩy cửa sổ ra.
Không khỏi nhíu chặt mày.
Rất nhanh, Hàn Lê đã bị bảo vệ bệnh viện đuổi về phòng bệnh.
Đào Tinh Úy chỉ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, tiếp tục xem video quyền anh trên ipad trong tay.
Hàn Lê khập khiễng đi đến bên giường cô, bắt đầu xấu hổ mà gãi đầu.
"Bạn bệnh?"
Đào Tinh Úy "ờ" một tiếng, tầm mắt không hề liếc nhìn cậu ta một lần, sau đó lại hỏi cậu ta một câu: "Có bệnh thì phải trị, bằng không hay là anh chuyển lên khoa thần kinh lầu trên khám xem sao, đoán chừng bệnh trong đầu anh còn nặng hơn chân anh í."
Hàn Lê cười ngốc nghếch, "Được, em nói cái gì thì là cái đó, đừng nói là khoa thần kinh, vì em đến cả nhà xác anh cũng dám đến ở!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!