Chương 1: (Vô Đề)

Tháng 5, mùa hạ mới bắt đầu, khu huấn luyện của đội quyền anh quốc gia đã tiến vào giai đoạn khốc liệt.

Các cô gái trong đội quyền anh đang vì tư cách tham gia thi đấu Thế vận hội tháng sau làm mục đích cuối cùng, trừ tiếng nện bao cát phát ra không ngừng, trong cổ họng các cô luôn hét ra vài tiếng, khí thế không thua gì đội tuyển nam. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland. com nhé mọi người)

Ai nấy đều như đang kéo chặt dây cung, duy nhất có một người hoàn toàn xa lạ một mình ngồi ở trong góc cửa.

Đào Tinh Úy ngồi xếp bằng trên đất, dưới mông lót đồng phục của đội, mái tóc xoăn dài màu trà mật ong cho dù buộc thành đuôi ngựa rồi, giữa những tay đấm nữ mộc mạc giản dị kia vẫn rất chói mắt.

Lúc này cô đặt găng tay màu đỏ trên đất, cầm trong tay đồ vật nhỏ lóng lánh, xoay lưng lại với mọi người, đang nghiêm túc…… tô son.

"Chuyển đến đội chúng ta nhiều ngày như vậy, Đào Tinh Úy cuối cùng cũng đến báo cáo rồi."

"Đào Tinh Úy nào?"

"Đội viên cũ rồi, là người có quan hệ bất chính với huấn luyện viên của mình, khi đó đã bị điều khỏi đội quán quân……"

"Huấn luyện viên Thi Minh coi như bị cô ta hại thảm rồi, còn vì bảo vệ cô ta chủ động xin từ chức, các cô xem bộ dạng đó của cô ta, có giống một quyền thủ chân chính không?"

Các nữ quyền thủ tụ lại nói chuyện ngoài đồng phục đội giống nhau, thân hình còn cao lớn hơn đàn ông bình thường, da vàng Châu Á khỏe mạnh, đến cả độ dài của mái tóc đen cũng trước sau như một không thay đổi.

Nhưng thích khua môi múa mép cùng với ngoại hình nghề nghiệp, hai việc này không có quan hệ quá lớn.

Tai Đào Tinh Úy nhỏ nhắn trắng trẻo, xương sụn vành tai ở dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng trong suốt.

Cô dường như nghe thấy gì, dừng lại hai giây sau đó bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt to tròn tỏ ra tia sáng sắc bén âm u, sắc cam trên môi như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Những người đó lập tức ngậm miệng, trở lại trước bao cát của mình tập luyện.

Cho đến khi xác nhận không dẫn đến sự chú ý của Đào Tinh Úy nữa, mới có người châm biếm nhỏ giọng oán giận một câu: "Xí, chẳng qua từng được nằm trong đội quán quân, có gì mà giỏi đâu chứ? Bây giờ không phải cũng giống như chúng ta thôi sao?"

Đội quyền anh quốc gia được chia thành đội nam, đội nữ, còn có đội quán quân.

Đội quán quân là đội ngũ trọng điểm độc lập không phân biệt giới tính, mặc kệ là nam hay nữ, phải là người từng thi đấu quốc tế có đoạt giải quán quân mới có thể tiến vào, tài nguyên và đãi ngộ đều là tốt nhất.

Đa số sự nghiệp cả đời của vận động viên quyền anh, đều không có cơ hội tiến vào đội quán quân, huống chi quyền anh nữ của nước ta xưa nay luôn nằm ở thế yếu, lịch sử từ trước đến nay nữ đội viên nào có thể tiến vào đội quán quân đều là của quý hiếm có.

Mà Đào Tinh Úy năm mười một tuổi ở Boxing Championships đã đánh ra thành tích kinh người KO mười trận liên tiếp, mười hai tuổi được mời bắt đầu gia nhập vào đội quốc gia, lược bỏ quy tắc thông thường, được đặc cách trở thành thành viên của đội quán quân. Khi đó cô còn được truyền thông gọi là "Thiên tài quyền thủ thiếu nữ".

"Đào Tinh Úy?"

Có người không có ý tốt gọi cô một tiếng.

Là đội trưởng đội nữ Phùng Lâm, người cao 1m78, là nữ quyền thủ có ngoại hình tiêu chuẩn.

Phùng Lâm giở giọng hách dịch với đội viên mới: "Đã đến đây rồi thì rèn luyện cho tốt, trước kia có huấn luyện viên nuông chiều vẻ đỏm dáng của cô, ở chỗ đội chúng tôi không có ai dùng cái trò đàn bà lẳng lơ này!"

Lông mày của Đào Tinh Úy mềm mại, nhưng khi nhíu mày lại thì không dễ đối phó chút nào, cô nhìn Phùng Lâm, "lạch cạch" một tiếng trong trẻo đem nắp son đậy lại, đến gần một bước đứng trước mặt cô ta.

Nhìn như vậy, Đào Tinh Úy còn thấp hơn Phùng Lâm nửa cái đầu, nhưng khí thế không hiểu sao lại cao hơn mấy mét.

"Hôm nay tôi đến không phải để huấn luyện, tôi đến là để tìm cô."

"Tìm tôi?"

"Phùng Lâm, là cô tố cáo tôi cùng huấn luyện viên Thi đúng không? Tôi xem camera giám sát rồi, là cô lén viết thư tố cáo."

Lập tức con ngươi của Phùng Lâm nhỏ đi nửa vòng, nhếch khóe môi nói: "Nói đùa gì chứ? Trong lòng cô biết rõ chuyện bẩn thỉu của cô cùng huấn luyện viên làm còn giả vờ, còn cần người khác đi tố cáo ư?"

Đào Tinh Úy tóm cổ áo của Phùng Lâm, giữa kẽ ra bật ra tia sát khí: "Có gan cô nói lại lần nữa xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!