Chương 33: (Vô Đề)

"Đã lâu……"

Đào Tinh Úy còn chưa kịp thở ra một hơi nào, chiếc chìa khóa treo ở túi áo rơi xuống đất.

Đầu óc cô chưa kịp bình tĩnh lại, định khom lưng xuống nhặt thì chiếc chìa khóa đó đã bị Tần Thận nhặt lên trước, đặt ở trên lòng bàn tay đang mở ra của anh.

Cô cọ tay vào ống quần, không dám nhìn vào mắt của anh, dùng tốc độ nhanh nhất mà mắt trần không nhìn thấy được lấy đi sâu chìa khóa nằm ở trên lòng bàn tay anh, liều mạng tra chìa khóa vào trong ổ khóa.

Sau khi không dễ dàng gì đi được vào trong nhà, cô lập tức đóng cửa lại.

Chưa hết hoảng hồn.

Phản ứng đó còn lớn hơn so với việc gặp quỷ.

Tim cô nếu có hai cái chân, giờ phút này chắc đã nhảy ra trên đường cái bỏ chạy rồi.

Muốn mạng.

Đào Tinh Úy rót một ly nước lạnh uống một hơi hết sạch, lại vào toilet ngồi một lúc, sau khi rửa mặt xong, cảm xúc hình như dần dần bắt đầu bình tĩnh lại.

Cô lại tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng gặp mặt vừa rồi.

Có lẽ, không nhìn lầm.

Là Tần Thận!

Bác sĩ Tần.

Anh dọn đến ở đối diện nhà mình?

Không đúng, ở đây không phải cách bệnh viện số sáu càng xa hơn sao?

Nhà cũ của anh đã bán bỏ rồi ư?

Tại sao anh cứ một mực chon ngay tiểu khu này......

Dung lượng não của Đào Tinh Úy không đủ, trong đầu sau khi nhét vào một đống vấn đề này, cảm xúc đột nhiên lại có hơi biến hóa.

Cô hoàn toàn không muốn lại vì người đàn ông đó xao động lâu như vậy nữa, hơn một năm rồi, ngay cả quán quân thế giới cô còn lấy được thì còn có gì cô không làm được chứ. Một năm này trưởng thành nhanh như vậy, cô sớm đã hiểu rõ mọi cảm xúc trên đời này không phải là vĩnh viễn không thay đổi.

Giống như Thi Minh thường hay nói với mình: Mặc kệ làm người hay là một vận động viên, mặc kệ là vẻ vang hay là đau khổ, đều có thể cầm lên được bỏ xuống được.

Thầm lặp đi lặp lại câu nói này nhiều lần, cô mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Nghe thấy bên ngoài còn có âm thanh chuyển đồ đạc, cô đeo tai nghe lên không muốn quan tâm nữa.

Nhưng bụng cô kêu réo mãi, không cách nào mặc kệ được.

Vừa rồi phần thức ăn nhanh đó đã rơi ở trước cửa đổ hết cả, cô cũng không dám ra cửa lần nữa để thu dọn.

Suy đi nghĩ lại, Đào Tinh Úy đành phải lật tìm trong tủ lạnh nhà mình. Phát hiện ngoại trừ hai gói mì ăn liền và một quả trứng gà ra, đã không còn gì khác có thể ăn được.

Nước sôi đang bắt đầu sôi, cô còn chưa nhớ ra cách nấu mì, thì có người gõ cửa.

Đào Tinh Úy run rẩy, cẩn thận dè dặt thông qua mắt mèo nhìn bên ngoài cửa, là em trai đưa thức ăn nhanh vừa rồi.

Cô thở phào một hơi, vội vàng mở cửa ra.

Lúc này vật cản trên hành lang đã chuyển đi hết rồi, thức ăn nhanh được đưa thẳng đến cửa nhà, vẫn là mì hải sản giống hệt vừa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!