Sau khi Đào Tinh Úy đóng xửa xong, không để người đàn ông trung niên "mù đường" này ở trong lòng.
Năm phút sau, lúc cô đang chỉnh sửa lại mấy chậu hoa xương rồng bà ở bệ cửa sổ, lúc vô ý nhìn thấy người đàn ông trung niên đó vừa lúc từ hành lang đi ra, chuẩn bị rời khỏi tiểu khu, bước chân vững vàng có hơi hỗn loạn.
Lén lén lút lút.
Trông không giống là một người tốt.
Bất kêt việc to nhỏ, cô đều sẽ thông báo cho Tần Thận, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trò chuyện cùng anh.
Huống chi việc này cô càng nghĩ càng thấy không đúng, thế là Đào Tinh Úy trực tiếp gọi điện thoại qua cho Tần Thận.
Tần Thận bắt máy.
"Alo."
Đào Tinh Úy hứng thú bừng bừng: "Bác sĩ Tần, vừa rồi có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đến nhà tìm anh, sau đó lại nói với em ông ấy tìm nhầm rồi, hoang mang rối loan bỏ đi ngay, hành vi cử chỉ của ông chú này trông khá khả nghi, có khi nào là đến nhà trong tiểu khu này trộm đồ không? Bác sĩ Tần anh nói xem em nên trực tiếp xuống lầu bắt ông ta đến đánh một trận, hay là báo cảnh sát đây?"
Tần Thận thoáng im lặng, nói: "Không cần, đó có lẽ là ba tôi."
Đào Tinh Úy kinh ngạc thiếu chút nữa rơi điện thoại xuống đất.
Thì ra người trung niên vừa rồi, chính là vị ngôi sao sáng trong giới y học giáo sư Tần Phạm Hải trong lời đồn!
"Ba của anh!! Vậy, vậy chẳng phải là ba chồng tương lai của em sao??!"
Tần Thận: "…… Cúp trước đây."
Đào Tinh Úy vội mềm mại làm nũng: "Bác sĩ Tần! Khoang cúp đã được không, cả ngày hôm nay em không được nghe giọng nói của anh rồi, anh lừa em về nhà xong rồi bỏ mặc vậy sao? Nói đến tối qua em ngủ ở trên giường của anh rất không ngon, buổi sáng còn một mình chuyển rất nhiều đồ về nhà, anh không muốn xem em đã mua đồ gì sao? Hay là bây giờ chúng ta gọi video một lát nhé? Một chút thôi được không?
Rất mau thôi, nhưng nếu chốc nữa anh bận việc, vậy em không làm phiền anh nữa……"
Cô vốn ôm theo lòng vui vẻ đến chỗ anh ở, bây giờ biến thành một mình cô "phòng không nhà trống".
Nhưng mà cô ở trước mặt Tần Thận làm nũng ra sức kêu thảm, đến nay càng lúc càng muốn gì được nấy rồi.
Tần Thận ở đầu bên kia điện thoại dừng lại hai giây, hỏi một cách bình thản: "Nhưng "ba chồng tương lai" trong miệng em nói đang gọi điện thoại cho tôi đây, tôi có nên nhận hay không nhận?"
Đào Tinh Úy trợn to mắt, không khỏi đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói một câu: "Vậy anh mau nhận đi……"
Ở bên này tự mình gác bỏ điện thoại.
……
Tần Thận cũng mỉm cười nhạt, sau khi giấu ý cười đi mới nhận điện thoại của Tần Phạm Hải.
"Alo, ba."
Tần Phạm Hải trong điện thoại vẫn còn chưa kịp lấy hơi, ông cụ hoàn hõa rất lâu, hơi thở vẫn còn chút không ổn định lại: "Đã đi ra ngoài mở hội thảo rồi, sao không nói với ba một tiếng? Hôm nay khó có lúc thuận đường đi qua chỗ con, vốn còn muốn lên thăm con đây, không ngờ đến…… cô bé ở trong nhà con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Bệnh nhân của con."
"Bệnh nhân? Bây giờ xem bệnh phải đến trong nhà xem rồi sao? Khoang đã, bệnh nhân này, cô ta chắc không phải là người lần chuyến ầm ĩ tai ba đấy chứ……"
Tần Phạm Hải cảm thấy máu toàn thân đều đang tập trung ở trên đầu.
"Phải."
Quả nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!