Chương 2: (Vô Đề)

03

Cố Gia Thần luôn là người hào phóng.

Nghe nói trước đây anh đã có vài mối tình.

Lúc yêu rất rộng rãi, chia tay cũng không tiếc chi nhiều tiền để bồi thường.

Bạn thân tôi là Vịnh Nghi kéo tai tôi dặn dò:

"Không được dại dột."

"Cho tiền thì cứ lấy, không lấy là đồ ngốc."

"Sinh nhật bị đá, mặt bị thương suýt hủy dung, không đòi tiền bồi thường tinh thần là chúng ta nhân từ lắm rồi."

Vết thương từ trán đến đuôi mắt bắt đầu lành lại.

Nhưng Cố Gia Thần vẫn chưa chuyển tiền cho tôi.

Tôi đã thử đến tìm anh và Mạnh Hàn để yêu cầu một lời giải thích.

Nhưng thậm chí còn không gặp được mặt Cố Gia Thần.

Ngược lại, bị Mạnh Hàn và hội bạn của cô ấy chế nhạo.

Khi tôi định báo cảnh sát.

Gia đình tôi bất ngờ gặp rắc rối.

Cha tôi có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.

Hôm trước khi ra khơi, do sóng lớn va vào du thuyền của người khác.

Phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.

Không có tiền, thì sẽ đi tù.

Nếu Cố Gia Thần bồi thường cho tôi đúng như lời nói.

Thì vừa đủ để trang trải.

Cha tôi lo đến bạc tóc.

Tôi đã chuyển hết tiền từ các công việc làm thêm và học bổng của mình cho cha.

Nhưng vẫn như muối bỏ biển.

Vịnh Nghi thấy tôi không chịu nổi, liền giật điện thoại của tôi và nhắn tin cho Cố Gia Thần.

Rất nhanh, điện thoại của anh gọi lại.

Nhưng khi tôi nghe máy, lại là giọng của Mạnh Hàn.

04

"Chu Sương Chiều phải không?"

"Quả nhiên nghèo thì mất tự trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!