Chương 17: Lâm Nhiên

Tội Nô..

Chính là những kẻ hoặc vốn dĩ là Hoàng tộc địch quốc bị mất nước trong cuộc chiến tranh trở thành lưu dân, sau bị ấn kết nô lệ ba đời, hoặc là con cái của trọng thần triều đình mắc tội ác tày trời tựa như phản nghịch, cấu kết ngoại xâm bán nước..

Nàng nhìn một lượt năm người bên trong cái cũi. Dừng lại tại nam nhân khiến nàng chú mục ngay từ đầu.

Nam nhân yên lặng ngồi nơi đó, nếu không phải một khắc kia nàng nhìn thấy trong đáy mắt kia là mạt ánh sáng quen thuộc, phỏng chừng nàng cũng không đặc biệt chú ý đến hắn.

Đó là ánh măt của một con Sư tử ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ một kích tất sát con mồi trong đêm tối.

Ánh mắt đó là cỡ nào quen thuộc, bởi vì ánh mắt đó hệt như ánh mắt nàng khi còn trong những ngày đen tối huấn luyện trong rừng mưa nhiệt đới.

Khi đó nàng cũng bị vây nhưng là vây bởi bình chướng thiên nhiên và thú dữ, còn nam nhân này hiện tại bị vây bởi chiếc cũi sắt.

Nàng không nghĩ chiếc cũi đó có khả năng vây trụ được hắn, hẳn là hắn đang đợi chờ một cơn "gió xuân".

Nếu là vậy nàng không ngại làm "gió xuân" cho hắn khởi vũ.

Chợt nàng phát hiện một tầm mắt địch ý dạo qua trên người nàng.

Nhược Trúc nhíu mày nắm giữ một tia địch ý kia đưa ánh mắt nhìn qua phát hiện là nữ nhân duy nhất trong năm người.

Dường như không nghĩ Nhược Trúc bỗng dưng xoay người nên ánh mắt ghen tỵ xen lẫn phẫn hận cứ như vậy trần trụi đối đầu với ánh mắt lạnh nhạt của Nhược Trúc.

Nàng ta hốt hoảng bối rối cúi đầu, trong mắt ghen ghét là không thể nào che dấu.

Nhược Trúc ánh mắt lạnh băng nhìn nữ nhân cúi đầu ở bên kia.

Là một sát thủ, nàng đối với địch ý cũng như sát ý là vô cùng nhạy cảm, một phút kia tuy nữ nhân kia vội cúi đầu che giấu nhưng quả thực nàng nhận ra được nàng ta đối với nàng mâu thuẫn.

Lại là một cái kỳ ba nữ nhân.

Bất quá Nhược Trúc cũng không để ý, tiểu nhân vật mà thôi, nếu không đụng đến nàng, nàng cũng lười phản ứng.

Nàng lại đánh giá hai nam nhân còn lại cùng tiểu nam hài.

Hai nam nhân bình tĩnh đón nhận ánh nhìn của Nhược Trúc.

Lại nhìn sang tiểu nam hài, lọt vào một đôi trong suốt sạch sẽ ánh mắt khiến Nhược Trúc ngẩng ra.

Mặc dù bụi bẩn lấm lem, nhưng không khó nhận ra đây là một tiểu tử phấn điêu ngọc mài vạn phần khả ái.

Tiểu tử tròng mắt chuyển a chuyển khát vọng theo dõi từng cử động của nàng, trong mắt loé lên hi vọng.

Tâm Nhược Trúc mềm nhũn.

Một sát thủ lạnh lùng, trái tim nóng là thứ cấm kỵ, mềm lòng đối với kẻ luôn chìm trong chém giết máu tanh là yếu điểm trí mạng, thế nhưng nàng lại là người vô cùng yêu thích những tiểu bánh bao manh manh mềm mại .

Nàng quay sang lão bản hỏi.

"Những người này giá cả thế nào?" nàng chỉ chỉ nam nhân chính giữa cùng tiểu nam hài.

"những người kia?"

Lão bản giật mình, một bộ dạng kinh ngạc, không hiểu.

Rõ ràng hắn đã nói rõ thân phận của mấy kẻ đó mà vị khách nhân này còn muốn?

Đó nhưng là tội nô.. thân phận mạt dưới đáy xã hội, trên cánh tay họ khắc một chữ "nô" không thể xoá bỏ, đời đời nhắc nhở thân phận nhục nhã của bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!