Chương 11: Vân Thiên Ngự

Nhược Trúc bên này hăng hái chiến đấu với vịt quay điền đầy bụng nhỏ, không biết cách rất gần đó có một đôi hoa đào mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía nàng.

Hắn mặc một thân màu lam y phục, nhìn qua có vẻ giống như Nhược Trúc cùng hắn mặc đồ tình lữ.

Mái tóc dài được buộc bằng một sợi tơ vàng loạn bay trên vai.

Một khuôn mặt như tác phẩm nghệ thuật của tạo hoá khiến nhân thần căm phẫn.

Mày kiếm vút cao, tựa hai thanh kiếm sắc bén hướng về mi tâm.

Làn da như bạch ngọc quả thật so với nữ nhân còn xinh đẹp.

Một đôi hoa đào mắt quả thật muốn hút luôn linh hồn người đối diện.

Môi mỏng nhẹ câu tựa tiếu phi tiếu.

Hắn thân hình hơi gầy, lười biếng ngồi nơi đó dường như hoà với thiên địa làm một. Như vậy khuynh thành, như vậy mĩ.

Thế nhưng hơi thở tuyệt nhiên không có chút yếu ớt nào như nữ tử mà hoàn toàn phát ra tính xâm lược dương cương mười phần của nam nhân.

Không thể không chú ý đến hắn nhưng cũng không đặc biệt lưu ý.

Dường như hắn có thể điều chỉnh sự tồn tại của mình trong mắt người khác vậy.

Mà giờ phút này, trong đôi hoa đào mắt kia tồn tại một mạt bóng dáng màu lam đang không ngừng ăn.

Vân Thiên Ngự tràn đầy hứng thú nhìn về tiểu bóng dáng đang lấy tốc độ nhanh nhất càn quét đồ ăn, khoé môi độ cong càng ngày càng lớn.

Không ngờ đi ra khỏi Ma cung một chuyến lại có thể gặp được một con mèo đáng yêu như vậy.

Hắn rõ ràng đã cho người bao trọn quán này, đơn giản là âm khí nơi này rất thịnh, hắn thích.

Thân là Ma Vương, tuy ảnh hưởng từ dương khí không đáng kể, thậm chí hầu như không có nhưng hắn vẫn thích cực âm mới tốt.

Mà nàng, bước vào trong quán này, không chút nào bị ảnh hưởng bởi âm khí thậm chí cũng không thèm để ý bất cứ ai, cứ vậy tự ý tìm một vị trí mình thích ngồi xuống.

Mặc dù hắn dùng liễm tức thuật thu đi cảm giác tồn tại của bản thân nhưng là hắn ngồi sừng sững trước mặt nàng nha, kết quả dường như nàng quả thật chưa từng nhìn đến hắn.

Thật kì lạ, cận vệ định bước lên giết chết kẻ dám quấy rối sự yên ổn của Ma Vương thì lại bị hắn cản lại. Cận vệ nhanh chóng lui bước.

Vân Thiên Ngự nhìn nàng gọi ra một bàn tràn đầy đồ ăn thì vô cùng ngạc nhiên.

Đều nói nữ nhân là cọp nhưng ăn như mèo, nhưng tiểu nhân nhi này rõ ràng là mèo lại ăn nhiều như... khụ.

Đang lúc hắn chạy xe không suy nghĩ tận chân trời thì thấy tiểu bóng dáng kia dừng lại, trên bàn thức ăn sớm đã không thấy bóng dáng.

Chỉ thấy tiểu mèo lười biếng xoa xoa bụng mình, làn môi đầy dầu mỡ trông hồng hồng bóng bẩy lại nộn nộn khiến hắn có cảm giác muốn cắn nó nuốt vào bụng.

Chiếc lưỡi thơm tho nhẹ liếm một vòng làn môi làm cho Ma Vương đại nhân trong lòng khẽ động.

Nàng không biết lúc này nàng có bao nhiêu mê người.

Nhược Trúc tất nhiên không hay biết nàng có bao nhiêu dụ hoặc trong mắt người khác.

Nàng vừa ăn vừa dùng suy nghĩ trao đổi với hệ thống.

"ta muốn xem thông tin"

Hệ thống -"mời chủ nhân lựa chọn"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!