Chương 1: Hai tầng phản bội

Sân bay S.

Một cô gái trẻ bước ra từ khoang thương nhân, cô gái mặc áo phông màu xanh rêu, chiếc quần da màu trắng ôm gọn lấy đường cong hoàn mĩ của nàng. Đôi giày boot màu nâu tôn vinh đôi chân dài xinh đẹp. Mái tóc dài xõa ngang vai. Ôm lấy một gương mặt hình trứng tuyệt mĩ, đôi mắt to tròn, đen láy, quỳnh mũi, môi mọng ướt tựa cánh hồng nhuốm sương mai. Cô là một tác phẩm nghệ thuật.

Vô số tiếng huýt sáo vang lên trong sân bay. Các chàng trai ai cũng ngoái nhìn nàng

-cô gái phương Đông mĩ đến nghẹt thở.

Nhược Trúc nhanh chóng kéo va li từ khoang hạng A bước ra ngoài, trong lòng ngọt ngào, nàng đi công tác đã được ba tháng, đối tượng ám sát lần này hơi khó chơi, nên để hoàn thành nhiệm vụ không thể không kéo dài thời gian. May mắn so với hẹn trước ba ngày, nàng vội vã trờ về chuẩn bị một bất ngờ cho hắn, nghĩ đến đêm qua hắn nhắn tin nàng nói thật nhớ nàng trên môi không khỏi một nụ cười hạnh phúc.

Nàng cùng hắn quen biết nhau năm năm, gần đây có vẻ nguội lạnh tình cảm vì nàng thường xuyên đi công tác, ai biết gần ba tháng không gặp nhau nhưng hắn lại nói nhớ nàng, điều này làm nàng có chút ngọt ngào, có lẽ nàng nên đề nghị boss rời tổ chức sau khi kết hôn.

Bắt một chiếc taxi, nàng đưa địa chỉ khu chung cư Uyển Viên cho tài xế. Chiếc xe nhanh chóng lao vút đi. Nhược Trúc không hề hay biết, nàng sắp đối diện một chuyện xoay chuyển vận mệnh của nàng.

Nhẹ nhàng mở khóa, nàng tận lực giảm tiếng động, tưởng tượng vẻ mặt hắn kinh hỉ khi nhìn thấy nàng lại bất chợt nghe được tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở gấp của nam nhân, nàng thân hình chấn động. Nhìn trên cầu thang quần áo nữ nhân vứt bừa bãi, còn có nội y, cả người nàng lạnh lẽo.. sẽ không phải là..

Mở cửa phòng Nhược Trúc kinh ngạc nhìn trước mắt hai thân thể đang quấn vào nhau trên giường, một người là vị hôn phu của cô Trầm Từ cái khác là bạn thân khuê mật của cô Gia Tú. Nhìn hai người xích lõa thân thể trên chiếc giường chính tay cô và anh chọn cô cảm giác trái tim mình kết một tầng băng thật dày.

Thân thể cô run lên, cố nén cơn buồn nôn đang chực trào ra khỏi miệng, cô lảo đảo thân mình lùi lại từng bước chân. Cô muốn rời đi nơi này, cô không muốn ở lại thêm bất cứ giây phút nào nữa. Không ngờ chân cô đứng không vững chạm phải lọ hoa cạnh cửa.

Một tiếng" xoảng" cắt đứt hai con người đang chìm đắm trong dục vọng.

Trầm Từ kinh hãi nhìn thiếu nữ khuôn mặt tái nhợt đang tựa vào cửa, lắp bắp:

"Nhược Trúc, tại sao.."không phải nói hai ngày nữa nàng mới về sao. Vì sao bây giờ lại xuất hiện tại nơi này. 

Hắn bất an quay lại nhìn nữ nhân đang nằm co quắp trên giường lại quay lại nhìn Nhược Trúc, vội vã vơ quần áo rơi vãi đầy đất khoác lên người, hắn tiến tới muốn nắm tay Nhược Trúc lại bị Nhược Trúc tránh né.

"Đừng chạm vào ta, ta ngại bẩn" Nhược Trúc giọng cực kì lạnh lùng, nhưng nếu để ý sẽ thấy giọng nàng run run.

Nhược Trúc nhìn trước mắt nam nhân là của nàng yêu 5 năm, chỉ còn ba tháng họ sẽ kết hôn, vậy mà giờ nàng lại bắt được hắn tại mây mưa trên giường cùng bạn thân lớn lên từ nhỏ của mình, thật nực cười làm sao. Nữ nhân trên giường giương mắt nhìn Nhược Trúc , môi nhếch lên nụ cười đắc thắng.

Trầm Từ hoảng hốt:

"Nhược Nhược, hãy nghe ta giải thích, ta có uống chút rượu, nhất thời nhận nhầm nàng ta là ngươi, ta vô tình phạm phải sai lầm, ngươi tha thứ cho ta được không?"

Nữ nhân đang giương nụ cười đắc thắng cương tại trên mặt, nháy mắt khuôn mặt rơi từng hạt đậu nước mắt trông hết sức điềm đạm đáng yêu

"A Trầm, tại sao ngươi có thể như vậy? Không phải ngươi nói ngươi không yêu nàng, ngươi nói nàng cố tỏ ra thanh cao, quen năm năm còn không cho ngươi chạm vào. Ngươi còn khen ta so với nàng tốt hơn ngàn lần.. "

"Câm miệng, ngươi còn dám bịa chuyện. Nhược Trúc, ngươi đừng nghe nàng nói, nàng là muốn chia rẽ tình cảm của chúng ta." Trầm Từ vội vàng giải thích, hận không thể xông lên bịt mồm nữ nhân chết tiệt kia lại.

"Ngươi đừng nói thêm gì nữa, từ nay trở đi chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt." Nhược Trúc quyết tuyệt nói. Thì ra trong lòng hắn nàng là người như vậy.

"Gia Tú, ta còn phải cảm ơn ngươi, tin nhắn tối hôm qua là của ngươi đi. Cảm ơn ngươi đã trước khi ta kết hôn cho ta thấy rõ bộ mặt thật của hắn, nếu sau khi kết hôn có lẽ ta sẽ sụp đổ không gượng dậy nổi. Chân thành cảm ơn ngươi." Nhược Trúc nhẹ nhàng nói xong câu đó quay đầu bước đi, không chút chần chừ.

Trầm Từ hoảng hốt, dường như hắn vừa mới mất đi cái gì đó rất quan trọng, hắn khống chế tâm phiền ý loạn tiến lên định ngăn cản Nhược Trúc. Không ngờ cánh tay bị níu lại.

Hắn cau mày nhìn nữ nhân trước mắt.

"Là ngươi gọi cho Nhược Nhược?" hắn mắt lạnh hỏi

"là.. ta muốn.."

*BỐP*

Mặt Gia Tú lệch sang một bên nháy mắt sưng đỏ, nàng ta không thể tin nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân đang sải bước vội vàng bước ra cửa, hắn vừa mới còn thở gấp trên người nàng, say mê hôn nàng, bây giờ hai mắt lạnh lẽo nhìn nàng. Nước mắt chợt rơi xuống.

Trầm Từ bước ra khỏi biệt thự vội vã chạy ra đường nhưng không hề thấy bóng dáng Nhược Trúc đâu cả. Hắn áp chế nội tâm mất mát lo sợ tiếp tục chạy đi tìm, bất chợt hắn cảm giác lưng mình bị một lực va chạm mạnh, khiến hắn văng ra xa.. sau đó là một tiếng thắng xe chói tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!