Hắn đưa y đến một quán trà vắng vẻ, cái nơi này có vẻ hơi kén khách, được cái bàn ghế vẫn được lau chùi sạch sẽ.
Cao Lãng im lặng, chờ cho Niêm Quan giải thích hành động của mình.
- Ngươi không sao chứ?
- Vẫn ổn.
Tuy ban nãy có phần hơi quá sức nhưng chung quy y vẫn mạnh, năng lực hồi phục tốt hơn bình thường.
- Thế thì tốt.
Cao Lãng mím môi, cứ tỏ ra quan tâm thế này thì y sẽ lại ảo tưởng mất.
- Ngươi hiện tại đang làm gì, sống thế nào?
Niêm Quan nghiêm túc hỏi.
- Nay đây mai đó, tự do thoải mái.
Không bị gò bó, tuy thỉnh thoảng lại bị đuổi giết, xui thì gặp người mạnh như Mạc Chi Tuyệt ban nãy thì xem như vẫn ổn.
Niêm Quan nhíu nhíu mày, có phần không hài lòng vì câu trả lời này.
- Còn ngươi thì sao, biết được cái người từng là đồng đội nay thành kẻ phản bội chắc nhục nhã lắm nhỉ.
Nghe ngữ khí như đang mỉa mai, thực chất Cao Lãng đang vô cùng buồn phiền. Y hơi sợ hãi, sợ sẽ bị chính người này chế giễu, ai nói cũng được, chỉ riêng người này.
- Đừng nói bậy!
Niêm Quan trầm giọng mắng một tiếng.
- Không phải vậy thì sao, yên tâm ta sẽ không gần ngươi để ngươi bị chê cười đâu.
Nói đoạn y liền đứng dậy muốn đi, thế nhưng Niêm Quan nhanh hơn bắt lấy tay y níu lại. Do lực đạo hơi mạnh, kéo luôn áo của Cao Lãng bị lệch xuống bên trái, đồng thời con cáo nhỏ bị lộ ra.
Cao Lãng giật mình nhanh chóng cất giấu nó vào, ngoảnh mặt không dám xem sắc mặt hắn.
- Ngươi... còn giữ?
Giọng nói khó phán đoán ra tâm tình của Niêm Quan.
- Ngươi nhìn nhầm rồi.
Y thấy hốt hoảng chưa từng có, bí mật nhỏ này tốt nhất nên bị chôn vùi. Vậy nên lấy hết sức hất tay Niêm Quan ra, bỏ chạy.
Sức mạnh Cao Lãng vung ra có phần hơi quá, Niêm Quan hơi ngã người ra sau, trơ mắt nhìn người ta chạy mất.
Cao Lãng chạy đến mảnh rừng hoang rồi mới quay đầu quan sát. Rất tốt, không có ai đuổi theo.
Y trượt dài theo thân cây, rồi bất chợt cười lên. Cười một cách vui vẻ, cười đến không dừng lại được. Chính Cao Lãng còn không hiểu tại sao mình muốn cười nữa, chỉ là đột nhiên muốn phát tiết tất cả tâm tình.
Khu rừng quanh quẩn tiếng cười, Cao Lãng cười đến mức khoé mắt chảy một giọt nước. Y ôm bụng thở hổn hển, nằm gục xuống bên cạnh gốc cây.
Giây lát không khí liền yên lặng trở lại, Cao Lãng mệt mỏi cuộn người. Tình cảm đè nén sắp phá thân mà ra, trụ hết nổi mất rồi.
Cao Lãng cả đời cũng không ngờ mình sẽ rơi vào lưới tình, còn là lưới tình của kẻ tương tư. Mỗi ngày đi xung quanh, nhìn người ta đang đưa mắt với người khác, đều phải cố tỏ ra bản thân rất ổn. Dùng chính sự bất cần để che dấu.
- Cười xong rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!