Chương 42: Điều Tra

Nguyễn Minh Hoàng gật đầu, anh cũng cảm thấy việc này không đúng.

Người có thể vào đây làm thì lý lịch phải trong sạch, không chỉ vậy còn phải qua rất nhiều bước kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể làm trợ lý trong công ty.

Nhưng anh thật sự không có chút ấn tượng nào, mà người có thể duyệt nhân viên vào không cần phải qua ý kiến của anh thì chỉ có thể là cổ đông lớn trong công ty.

Nghĩ như thế nhưng anh không nói gì, đưa tay ôm lấy cậu rồi kéo vào lòng nhỏ giọng an ủi:

"Anh sẽ không để em có chuyện gì. Chắc chắn là thế."

Phan Miêu Vũ ngơ ngác dựa vào lòng ngực của anh, cậu hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Nếu thực sự có chuyện thì cậu chỉ cần trở về bản thể rồi trốn đi, đến khi đó chắc chắn sẽ không ai phát hiện được.

Cậu không giống nguyên chủ sợ hãi bị người khác phát hiện mình chính là yêu quái, nên khi bị bắt cóc chẳng dám lén lút hóa về nguyên hình rồi trốn đi.

Nguyên chủ trước kia có quá nhiều thứ để sợ hãi còn cậu ngoại trừ cái chết thì lại chẳng quan tâm đ ến thứ gì.

Bởi vậy chỉ cần hướng suy nghĩ khác nhau thì cuộc sống cũng khác nhau, cậu rất tự tin nếu mình rời khỏi nam chính thì vẫn sống rất tốt, cho dù có trở lại thành một con mèo thì chỉ cần đi tìm con sen nuôi mình là được.

Ngày ăn ba bữa rồi vung móng chơi đùa, một cuộc sống tốt đẹp.

Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu không nói gì liền buông cậu ra vỗ nhẹ vào lưng cậu nói:

"Ngủ đi, đến giờ tan làm anh sẽ gọi em."

Được. Thấy anh không có ý bàn về chuyện đó, Phan Miêu Vũ biết ý mà không nhắc đến nữa.

Cậu gật đầu với anh rồi đi đến cái giường to trong phòng mà nằm xuống.

Nhìn thấy cậu đã nhắm mắt lại chuẩn bị chìm trong mộng đẹp Nguyễn Minh Hoàng liền xoay người khép cửa lại sau đó về lại bàn làm việc.

Anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính suy nghĩ lại những gì cậu vừa nói cảm thấy đúng là rất khả nghi.

Tay anh chạm vào điện thoại bàn sau đó nhấn số một.

Tiếng kêu vang lên vài tiếng sau đó giọng nói của Lương trợ lý phát ra.

Nguyễn tổng.

"Đến văn phòng gặp tôi."

Lương trợ lý nghe vậy liền nhanh chân chạy đến, nơi anh ta làm việc chỉ cách văn phòng một vách ngăn, không chỉ vậy anh ta chỉ cần đi hai ba bước liền có thể đến trước cửa phòng.

Vì vậy khi Nguyễn Minh Hoàng gọi không tốn năm giây anh ta đã đứng trước cửa phòng.

Đưa tay gõ cửa vài tiếng sau khi nghe anh gọi vào thì anh ta mới đẩy nhẹ cửa rồi đi vào trong.

"Nguyễn tổng ngài gọi tôi có việc gì."

Nguyễn Minh Hoàng cau mày hỏi:

"Anh có biết cái người lần trước mình nhờ mua cơm đưa cho em ấy không."

Lương trợ lý suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

"Hình như cậu ta là Trần trợ lý."

"Cậu ta là do ai tuyển vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!