Chương 11: Em Trai

Phan Miêu Vũ bị đánh thức bởi bụng đang ầm ĩ, hình như lúc nãy cậu chưa đi vệ sinh nên hiện tại mới buồn thế này.

Không chút chừng chờ cậu nhanh chóng phóng vào nhà vệ sinh.

Có lẽ do bản thể của mình nên dù cậu có làm gì thì động tác cũng cực kỳ nhẹ nhàng, đến cả tiếng bước chân cũng rất nhỏ, rất ít người có thể nghe thấy.

Sau khi giải quyết xong cậu liền nhìn người còn lại trên giường, thấy anh vẫn đang nhắm nghei62n hai mắt thì vui vẻ tiếp tục nằm lên giường chuẩn bị ngủ.

Đúng lúc cậu định nhắm mắt lại thì bên tai vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ, với cái lỗ tai mèo thì dù giọng nói có nhỏ đến đâu thì cậu vẫn có thể nghe rõ một hai.

"Mẹ, mẹ con muốn gặp anh hai."

"Không được, anh hai con đang nghĩ ngơi."

"Nhưng mà lâu rồi con không gặp được anh."

"Thì con đợi chút nữa, đến khi mẹ làm cơm xong rồi anh con xuống ăn sẽ gặp mà."

"Con mới không chịu đâu, gia đình chú út dữ lắm, toàn liếc nhìn con đầy cộc cằn."

"Vậy con về phòng đi, không cần chơi chung với bọn họ."

Vâng ạ.

Phan Miêu Vũ kinh ngạc khi nghe thấy người đang đứng ngoài phòng là em trai của nam chính, vậy cahng83 phải hôm nay thực sự chính là cái kịch bản trong tiểu thuyết kia sao.

Như vậy không được, đây là đứa nhỏ rất tốt cậu không thể để đứa nhỏ một mình, sau đó bị đẩy xuống hồ rồi chết đuối mà không có người cứu được.

Cậu ngồi dậy khỏi giường đi đến cửa mở cửa ra: Mẹ.

"Con dạy rồi à. Có phải bọn ta khiến con thức giấc hay không."

"Không ạ do con tự tỉnh dậy thôi." Phan Miêu Vũ lắc đầu, ánh mắt nhìn đứa nhỏ đang trốn sau chân bà:

"Mẹ đang làm gì vậy ạ."

"Thằng bé là Nguyễn Minh An, nó vừa về đến nah2 đã đòi gặp anh trai nó, nên mẹ phải ngăn lại."

Phan Miêu Vũ đi ra khỏi phòng sau đó nhẹ tay đóng cửa lại rồi ngồi xỏm xuống nhìn đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi trước mặt:

"Chào em, anh trai em vẫn còn ngủ nên chưa thể gặp em được."

"Không biết anh có thể chơi cùng em không."

"Chào...! Chào anh ạ." Nguyễn Minh An ngượng ngùng nói sau đó đi ra khỏi sự che chắn của mẹ mà mỉm cười:

"Anh thật sự muốn chơi với em ạ."

Ừ. Phan Miêu Vũ gật đầu.

Lê Tú mỉm cười vui ve đầy đẩy đứa nhỏ nhà mình lại gần cậu rồi nói:

"Làm phiền con coi trừng nó giúp mẹ." Rồi bà xoay người đi xuống lầu chuẩn bị làm bữa trưa cho gia đình.

"Em cứ gọi anh là anh Vũ, chúng ta đi thôi, em muốn chơi gì nè." Phan Miêu Vũ đứng dậy sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé cảu đứa nhỏ.

"Vậy chúng ta ra vườn nhé, có thể chơi bóng cùng nhau ạ."

Được. Phan Miêu Vũ gật đầu rồi theo sự chỉ dẫn của đứa nhỏ mà đi ra sân sau của căn nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!