Sở Ngư bị cái lạnh làm tỉnh lại.
Cái lạnh thâm nhập vào tận cốt tủy, lạnh đến mức cả người hắn đều tê liệt, hàm răng không tự chủ được mà run lên lách cách. Hắn mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là ánh lửa mờ nhạt, còn có một cánh cửa sắt đóng chặt.
Hai tay bị khóa, hắn cắn răng dùng sức mà giãy dụa, lập tức trên cổ tay tái nhợt nổi lên vết bầm tím, lại chỉ có thể nghe được tiếng khóa sắt va chạm với vách tường phía sau.
Nước dâng đến bên hông thêm lạnh buốt, Sở Ngư nhíu chặt mày. Sau một lúc lâu, thở dài, từ bỏ giãy giụa.
Hắn biết Tống Kinh Nghĩa sẽ không dễ dàng giết mình. Tống Kinh Nghĩa cực kỳ hận hắn cùng Tạ Hi, hiện nay có cơ hội bắt được hắn, đương nhiên muốn hung hăng tra tấn một trận rồi mới giết.
Suy nghĩ mông lung một hồi, cửa sắt đột nhiên "Két" một tiếng bị mở ra. Sở Ngư híp híp mắt, ngẩng đầu liền thấy Tống Kinh Nghĩa thong dong mà đi vào. Nhìn thấy đồ vật trong tay gã, chân mày Sở Ngư giật giật, im lặng một lúc lâu, tiếp tục bảo trì trạng thái vô cảm.
Tống Kinh Nghĩa tựa hồ tâm trạng cực tốt, cười đến đắc ý: "Thế nào? Thoải mái không? Sở Ngư, ngươi cả đời chỉ sợ chưa từng phải chịu loại tra tấn này, còn cố duy trì cái bộ dáng kia để làm ai ghê tởm? Chắc ngươi muốn khóc kêu đại ca lắm rồi phải không?"
Sở Ngư nhàn nhạt mà nhìn gã.
Như đánh vào bông, nụ cười của Tống Kinh Nghĩa méo đi, ánh mắt tức khắc lạnh xuống, đầy tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm Sở Ngư. "Sở Ngư, ngươi thật sự nghĩ mình chính là thiên chi kiêu tử? Ngươi bất quá dựa vào thân thế mới có thể quang minh chính đại mà tiếp nhận khen ngợi của mọi người thôi! Ngươi là cái thá gì!"
Sở Ngư bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi là cái thá gì?"
Vừa dứt lời, một tiếng "Chát" chói tai liền vang lên. Sở Ngư bị tát lệch đầu sang một bên, má trái đau đến nóng rát, trong miệng tràn ngập vị máu nhàn nhạt. Hắn nhíu nhíu mày, quay đầu lại, giống như cũ bình đạm mà nhìn chằm chằm Tống Kinh Nghĩa.
Tống Kinh Nghĩa giận đến mức bật cười: "Xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại? Sở tam công tử, để ta giúp ngươi thấy rõ hiện thực!"
Gã nói, giơ lên đồ vật trong tay.
Một cái roi dài, trên thân dây là một loạt gai nhọn. Bị loại này roi đánh lên, dù bất tử cũng sẽ bị lột xuống một lớp da. Sở Ngư vốn tưởng rằng bản thân sẽ sợ đến mềm chân, nhưng đến khi Tống Kinh Nghĩa mở ra cơ quan rút hết nước đi, chuẩn bị quất roi, hắn vẫn rất bình tĩnh.
Bất quá chỉ là đau đớn da thịt thôi......
Roi dài giơ lên, phát ra âm thanh xé gió, chân mày Sở Ngư giật giật, chậm rãi nhắm lại mắt. Giây tiếp theo, đau đớn kịch liệt từ bên hông truyền ra. Đánh lên đau, khi thu hồi lại cũng đau.
Sở Ngư thiếu chút nữa không được thở được, hô hấp run rẩy, thật lâu sau mới ổn định được, nhưng chưa được bao lâu, một hồi roi lại quất tới.
Sở Ngư toàn bộ quá trình đều gắt gao cắn răng, gần như đau ngất xỉu cũng không để một âm thanh nào thoát khỏi cổ họng. Tống Kinh Nghĩa chính là muốn thấy Sở Ngư khóc lóc thảm thiết, thậm chí khóc lóc cầu xin gã dừng tay. Không nghĩ tới Sở Ngư vậy mà có chết cũng không mở miệng, gã buồn bực, hừ lạnh một tiếng, khởi động cơ quan, xoay người rời đi.
Dòng nước lạnh như băng lại lần nữa ập lên vòng eo. Sở Ngư rùng mình một cái, nguyên bản còn có chút hôn mê liền lập tức tỉnh táo lại. Hàm răng nhịn không được run rẩy. Bị roi quất đến cả người máu tươi đầm đìa rồi lại bị ngâm trong nước lạnh, Sở Ngư chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, tầm nhìn trước mắt biến thành màu đen........ Thật sự chịu không nổi.
Nếu tiếp tục như vậy vài lần, mạng nhỏ của hắn có thể bỏ lại ở nơi này luôn.
Ngâm trong nước lạnh, Sở Ngư khi thì thanh tỉnh, khi thì lại đau đến thần trí mơ hồ. Không biết qua bao lâu, cửa sắt lại mở ra. Sở Ngư miễn cưỡng nâng lên mí mắt, nhìn Tống Kinh Nghĩa. Thấy gã lại cầm theo roi đi vào, trong lòng mắng một tiếng, rũ mắt xuống không nói lời nào.
Hôm nay Tống Kinh Nghĩa lại không nhiều lời, chờ nước rút hết liền giơ roi quất xuống, tiếng roi xé gió không ngừng vang lên.
Sở Ngư đau ngất xỉu, khi tỉnh lại nước lạnh đã lại dâng lên. Tống Kinh Nghĩa tựa hồ cũng có việc, tuy rằng ở trong thủy lao khó phân biệt ngày đêm, Sở Ngư vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được gã hồi lâu không có tới, nếu tới thì chính là để tra tấn hắn.
Không biết qua bao lâu, khi Sở Ngư một lần nữa tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy đầu óc hôn mê, hô hấp đều nóng nực, thầm nghĩ trong lòng không tốt, chỉ sợ mà đã cảm lạnh. Tống Kinh Nghĩa đứng ở rìa thủy lao, lần này trên tay gã không phải là cái roi kia, Sở Ngư miễn cưỡng giương mắt nhìn, trong lòng hơi lạnh.
Tống Kinh Nghĩa đang cầm Tầm Sanh.
Cảm nhận được ánh mắt của Sở Ngư, Tống Kinh Nghĩa khoái ý mà cười rộ lên: "Thanh kiếm này rất quen thuộc đúng không?"
Sở Ngư im lặng một lúc lâu, nhàn nhạt mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Tầm Sanh rất sợ dơ."
Tống Kinh Nghĩa giận dữ: "Đến lúc này mà ngươi còn dám tranh luận?"
Sở Ngư lại bị tát một cái, trên mặt đau đến tê dại, nhăn nhăn mày, nhàn nhạt nói: "Chuẩn bị giết ta sao? Xin cứ tự nhiên."
Tống Kinh Nghĩa rút Tầm Sanh ra khỏi vỏ, ngữ khí lành lạnh: "Đừng giả vờ không sợ hãi, nếu ngươi thật sự không chút nào sợ hãi —— Sở Ngư, ngươi nói xem, nếu ta đem đầu của ngươi cắt xuống rồi đưa tới Tạ Hi, lại chặt đi đôi tay của ngươi đưa cho Sở Thanh, bọn chúng sẽ bày ra biểu cảm như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!