Chương 49: (Vô Đề)

Cố Nghi liền cất lại tờ ngân phiếu vào hộp đựng bảo vật rồi đứng dậy đi mở cửa.

Cố Chiêu tay cầm một chiếc lò sưởi nhỏ bằng đồng, xích bạc kêu leng keng theo gió nhẹ, cậu đưa đến cho Cố Nghi như đang khoe một bảo vật: "A tỷ, ban ngày a tỷ không phải nói đêm qua trong phòng hơi lạnh sao? Đây là lò sưởi nhỏ trong phòng của đệ, bình thường cũng không dùng đến, chi bằng a tỷ lấy đặt trong phòng đi."

Cố Nghi cầm lấy sợi xích bạc của chiếc lò, trong lòng cảm động, "Cảm ơn đệ!" Rồi thấy cậu vẫn mặc đồ của thư đồng như ban ngày, tóc vấn gọn gàng, cô bèn hỏi: "Muộn thế này rồi, sao đệ chưa đi tắm rửa nữa? Mau đi nghỉ ngơi đi."

Cố Chiêu ngượng ngùng cười rồi gật đầu, cúi người hành lễ rồi chạy đi.

Đúng lúc đó, Đào Giáp mang bát thuốc an thần đến, thấy vậy liền cười nói: "Cố công tử gặp lại phu nhân chắc hẳn rất vui, sau này nếu Cố công tử vào Kinh thì tốt biết mấy, có khi còn được thường xuyên gặp phu nhân nữa…"

Cố Nghi nghe vậy thì không khỏi thở dài: "Nếu thật sự như vậy thì tốt quá…" Nếu bị buộc phải xuất cung, chí ít cũng có chỗ tạm trú ở Kinh thành.

"Phu nhân…"

Cố Nghi giật mình, nhìn về hướng phát ra tiếng.

Trời đã tối đen, dưới ánh sáng mờ nhạt của hai chiếc đèn lồng treo trước hành lang, cô nhìn thấy hai bóng người đang bước vào sân.

Tiêu Diễn khoác áo choàng đen đi phía trước, Cố Trường Thông theo sau, cách nhau nửa bước.

Hai người đi đến dưới hiên nhà thì dừng lại.

Cố Nghi cúi người hành lễ một lúc, rồi lên tiếng: "Công tử mới trở về sao?"

Tiêu Diễn khẽ gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Cố Trường Thông mặt hơi ửng đỏ, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Vừa rồi Tiểu Nghi tuy chỉ là vô tình nói ra, nhưng khó tránh khiến người khác nghĩ rằng ông đang xin chức quan trước mặt hoàng thượng.

Ông cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Diễn, thấy ánh mắt hắn vẫn thản nhiên, dường như không hề để tâm.

Ông liền nói: "Hôm nay đi lại giữa huyện Đường, trên đường gặp băng sương nên làm chậm trễ chuyến hồi phủ."

Cố Nghi gật đầu.

Cố Trường Thông thấy thời cơ phù hợp, liền cáo lui: "Công tử sớm nghỉ ngơi, sáng mai giờ Thìn, mỗ sẽ cho người đến gọi công tử."

Tiêu Diễn mỉm cười, nói: "Làm phiền Cố Tri châu."

Sau khi Cố Trường Thông quay người rời đi, Đào Giáp nhẹ nhàng đặt bát thuốc an thần lên bàn trong phòng, rồi cũng lặng lẽ rời khỏi gian phòng.

Cố Nghi thấy Tiêu Diễn bước vào phòng, ánh mắt đảo một vòng khắp nơi rồi mới hỏi: "Đây là khuê phòng năm xưa của nàng à?"

Cố Nghi treo chiếc lò sưởi đồng lên giá đèn ba chân, cảm thấy hơi bồn chồn, chỉ đáp nhẹ một tiếng "Ừm" rồi nhanh chóng đổi đề tài: "Thiếp thân giúp công tử  cởi áo choàng nhé."

Tiêu Diễn giơ tay ra, để cho Cố Nghi tháo chiếc áo choàng dày cùng đai ngọc ở thắt lưng, treo chúng lên chiếc giá gỗ trầm.

Phía sau bình phong đã chuẩn bị sẵn nước nóng, hơi nước bốc lên, lò hương bằng tre tỏa ra mùi hương trái cây ấm áp. Cố Nghi hơi cúi đầu, để lộ làn cổ trắng ngần, đôi mắt khẽ cụp xuống, trông cô ngoan ngoãn hiếm thấy.

Trong đêm đông yên ả của Phủ Châu, trong căn phòng khuê nữ này, bọn họ như một cặp vợ chồng bình thường, cùng nhau trải qua những ngày tháng gần gũi, nương tựa lẫn nhau.

Thấy Tiêu Diễn im lặng, Cố Nghi liền giơ tay tháo chiếc mũ ngọc trên đầu hắn rồi cười nói: "Thiếp thân chải tóc cho công tử."

Sau đó, cô có thể tìm cơ hội thích hợp để nhắc đến chuyện tình cờ gặp Chu Đình Hạc, phòng ngừa trước vẫn hơn.

Trong lòng Cố Nghi đang tính toán kế hoạch, nhưng đôi tay cô bất ngờ bị Tiêu Diễn nắm lấy.

Đôi mắt hắn lóe lên, môi nở nụ cười: "Không cần chải tóc, phu nhân hầu hạ ta tắm rửa đi."

Đêm ấy, Cố Nghi không còn cơ hội nhắc đến chuyện gặp Chu Đình Hạc nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!