Chương 46: (Vô Đề)

Cố Nghi đứng dậy, cười nói: "Ta đi ngay đây…"

Cô đi theo Cao Quý băng qua hành lang, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Chẳng lẽ Tiêu Diễn đã nhận ra điều gì rồi ư…?

Chắc là không đâu…

Cao Quý dừng chân trước cửa, đưa tay nói: "Nghi phu nhân, mời vào."

Cố Nghi vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Căn phòng này cũng không lớn hơn phòng của cô là bao, gồm một phòng khách và một phòng ngủ.

Tiêu Diễn chỉ mặc áo bào dài màu trắng, ngồi trước bàn trong phòng khách, bên chân đặt một chậu than, than bạc đỏ rực như lửa, lúc sáng lúc tối.

Hắn chăm chú nhìn cô, dường như thực sự nhàn nhã chờ cô vậy. Trước ánh mắt soi xét đầy tập trung này, Cố Nghi cảm thấy mình không còn chỗ nào để ẩn giấu, trong lòng không khỏi càng thêm căng thẳng.

Hai tay cô giấu sau lưng lo lắng siết chặt lại, trong đầu suy nghĩ lại mọi việc đã làm trong mấy ngày qua, xem có chuyện gì quá phận hay không.

Ngoại trừ đã nói chuyện đôi lần với Cao Quý công công, chuyện duy nhất cô cho là hơi vượt quá giới hạn chính là hôm nay dấy lên ý nghĩ đổi tiền, nhưng Tiêu Diễn cũng không thể nào biết được… đâu nhỉ?

Chẳng lẽ… số bạc cô giấu trong rương đã bị phát hiện rồi ư?

Chẳng lẽ cô thật sự không thể làm bất cứ chuyện xấu gì hết à…?

Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi mặc chiếc váy trắng như ánh trăng, đứng ngập ngừng trước bàn, biểu cảm trên gương mặt thay đổi mấy lần, ánh mắt chuyển động không ngừng, lo lắng càng thêm hiện rõ.

Hắn không khỏi cười thầm.

Đúng là như một tờ giấy trắng vậy. Dù không biết cô đang che giấu điều gì, nhưng có thể thử cô xem thế nào.

Tiêu Diễn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nói đi, giờ nàng định biện minh cho mình thế nào?"

Trong lòng Cố Nghi khẽ thót lên, cười gượng nói: "Thần… Ta… thật sự ngu dốt, không hiểu công tử đang nói gì?"

Tiêu Diễn chống tay lên má, đổi tư thế ngồi, lạnh lùng nói: "Còn không chịu nói thật?"

Cố Nghi thấy ánh mắt của hắn sắc như kiếm, càng thêm lạnh lẽo, trong lòng hoảng hốt.

Chẳng lẽ thật sự đã lục lọi rương của mình rồi ư? Đúng là làm được việc thật đấy!

Cố Nghi dở khóc dở cười, rụt rè nói: "Thần thiếp không phải cố ý, thần thiếp mang năm trăm lượng bạc ra ngoài, chỉ là muốn mang về nhà, không phải cố tình che giấu bệ… công tử…"

Tiêu Diễn khẽ hạ mi mắt, hóa ra chỉ vì chút bạc năm trăm lượng nhỏ nhoi này…

Hắn cố nén nụ cười đang muốn nhếch lên: "Con số không lớn, nhưng… vẫn phải phạt."

Phạt gì? Chẳng lẽ phạt tiền sao?

Cố Nghi muốn khóc nhưng khóc không nổi.

Tiêu Diễn vẫy tay nói: "Nàng lại đây."

Cố Nghi mặt mày ủ rũ, chậm rãi tiến lên hai bước, chỉ nghe Tiêu Diễn nói: "Đưa tay ra."

Cố Nghi cảnh giác hỏi: "Tại sao?"

Tiêu Diễn nắm lấy tay phải của cô, lật ngửa lòng bàn tay, bất ngờ dùng tay đánh một cái.

Một tiếng "chát" giòn tan vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!