Chương 42: (Vô Đề)

Triệu Uyển trong lòng ngập tràn kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ hoang mang nhìn về phía Cố Nghi. Sao cô… lại biết được điều này? Thật sự là do cung nhân của Ti chế ti kể lại cho cô ư?

Còn Cung Tiệp dư vì quá hoảng loạn liền lên tiếng biện minh: "Bệ hạ, yến tiệc Trung thu cũng đã trôi qua mấy tháng rồi, thần thiếp… thần thiếp làm sao có thể nhớ rõ được chứ?"

Vương Tiệp dư đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, cô ta khẽ cười, liền hỏi ngay: "Triệu Mỹ nhân, cô còn nhớ không?"

Triệu Uyển cúi người, dập đầu thưa: "Thần thiếp còn nhớ…" Vừa nãy thấy sắc mặt lạnh nhạt của hoàng đế, cô ấy không dám nói ra sợ làm hắn phật ý, nhưng giờ thì mũi tên đã rời dây, không thể không lên tiếng được.

Cung Tiệp dư đỏ mặt xấu hổ, nắm chặt hai nắm tay lại thành quyền sau tà váy.

Tiện nhân!

Thục phi khẽ cười, quay đầu nhìn hoàng đế rồi nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, điệu múa Phi Thiên vũ lần này quả thật còn đặc sắc hơn cả hôm Trung thu nữa. Bệ hạ thấy thế nào?"

Tiêu Diễn nghe cô ta hỏi nhưng không trả lời, chỉ lạnh lùng quét mắt qua Cung Tiệp dư rồi dừng lại nhìn Triệu Uyển đang quỳ gối.

"Ban giấy bút cho Cung Tiệp dư và Triệu Mỹ nhân, hai người viết lại hoa văn đồng trên cọc hoa mai hôm ấy." Sau đó, hắn tiếp tục ra lệnh: "Cao Quý, ngươi đích thân đến Ti chế ti hỏi cung nhân phụ trách đẩy cọc hoa mai hôm yến tiệc Trung thu, mang về ngay bản vẽ chi tiết."

Cao Quý công công lập tức vâng lệnh rời đi.

Việc này do chính Cao Quý xử lý, dù hai người có muốn giở trò cũng không còn cách nào nữa!

Cốt truyện đã trở lại đúng hướng.

Cố Nghi cố gắng thu mình xuống mức thấp nhất có thể, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy oán hận của Cung Tiệp dư. 

Hào quang nữ chính, mấy người không thể nào đánh bại được đâu.

Cô lại nhấc lên nửa trái quýt đang ăn dở, nhưng bên tai đột nhiên nghe giọng Tiêu Diễn từ tốn vang lên: "Cố Tiệp dư, đến cả cả chi tiết nhỏ như cọc hoa mai này mà nàng cũng có thể nắm rõ, vậy trong cung còn có chuyện gì có thể qua được mắt nàng nữa đây?"

Lại châm chọc mình nữa rồi! Cố Nghi cúi đầu trả lời: "Thần thiếp chỉ tình cờ nghe thấy thôi, bệ hạ quá khen!"

Tiêu Diễn chuyển ánh nhìn, trong lòng lại cảm thấy bực bội. Hắn không thích việc Cố Nghi học theo những mưu mô đấu đá trong hậu cung, càng không thích việc cô luôn bênh vực Triệu Mỹ nhân. Cứ như thể cô đang cố tình đưa Triệu Uyển lên vị trí cao hơn. Hắn có thể làm như thế, nhưng Cố Nghi thì không được.

Trong lúc đó, Triệu Mỹ nhân và Cung Tiệp dư đã viết xong, cung nhân lập tức dâng hai tờ giấy viết lên đài cao để Tiêu Diễn xem xét.

Ngay lúc đó, Cao Quý công công cũng nhanh chóng quay về Bảo Hoa điện. Ti chế ti vốn cách không xa, dù cọc hoa mai đã được dùng vào việc khác nhưng bản phác thảo vẫn còn được lưu giữ. Chỉ trong chốc lát, cung nhân đã tìm thấy và mang tới.

Cao Quý công công tay nâng cuộn tranh vẽ bản phác thảo, bước nhanh về phía trước.

Mọi ánh mắt trong sảnh đều nhìn chằm chằm Cao công công.

Tiêu Diễn tiếp nhận cuộn tranh, từ từ trải ra, sau đó cười khinh thường: "Cung thị to gan!"

Cung Tiệp dư lập tức từ ghế quỳ xuống đất, đầu dán chặt xuống sàn. Chuyện đã đến mức này, cô ta không còn gì để biện bạch, chỉ có thể cầu xin: "Xin bệ hạ tha tội!"

Trong Bảo Hoa điện im lặng như tờ, chỉ có ngọn đèn phát ra vài tiếng nổ nhỏ.

Bên dưới mũ miện tua ngọc, biểu cảm của Tiêu Diễn không có nhiều thay đổi, như nói chuyện thường ngày: "Cung thị tâm không ngay thẳng, phạt ba tháng bổng lộc, giáng làm Quý nhân."

Hình phạt này không thể nói là không nặng.

Cung Tiệp dư khẽ run, chỉ có thể cúi lạy lần nữa: "Tạ ơn bệ hạ."

Tiêu Diễn quay sang nhìn Triệu Uyển đang quỳ trong sảnh, nói từng chữ: "Triệu Mỹ nhân đã chịu khổ rồi. Ngày ấy điệu múa Phi Thiên đã khiến người kinh ngạc, hôm nay cũng vậy. Trẫm vô cùng hài lòng, hôm nay sắc phong Triệu thị thăng làm Quý nhân."

Trong chốc lát, Triệu thị và Cung thị đều là

Quý nhân, ngang hàng nhau, những người trong sảnh không khỏi kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!