Chương 4: (Vô Đề)

Ở ngã ba đường đầu tiên giữa sự sống và cái chết vào ngày 15 tháng 6, Cố Nghi đập giường ngồi dậy: "Đút lót đi!"

Lần này phải lật đổ quá khứ và làm điều ngược lại.

Mặc kệ tên hoàng đế kia tàn nhẫn cỡ nào, chết thì làm lại từ đầu!

Cố Nghi lấy túi thơm dưới gối ra, mò mẫm hồi lâu mới lấy ra hạt đậu bằng vàng to bằng móng tay.

"Đưa cho Cao Quý công công."

Đào Giáp nhìn thấy mái tóc rối bù và ánh mắt dữ tợn của cô thì không dám nhận, chỉ run giọng hỏi: "Thật sao ạ Mỹ nhân?"

Cố Nghi gật đầu: "Thật."

Đào Giáp lúc này mới đưa tay ra nhận lấy, cẩn thận nhét vào túi thắt lưng của mình.

Sau khi Cố Nghi tắm rửa xong, cung nữ của Vương Quý nhân tới mời cô đến điện dùng bữa sáng.

Cố Nghi liền đồng ý, trước khi ra ngoài còn nói với Đào Giáp: "Ta không thích ăn bánh vừng."

Đào Giáp rất bối rối.

Cố Nghi lại tiếp tục trải qua quá trình ăn sáng mà không có chút hồi hộp nào. Sau khi ăn xong, cô cầm lấy tấm vải lụa mà Vương Quý nhân đưa rồi đi đến Hoán y cục. Cô cản Đào Giáp lại, nói: "Ngươi đi đút lót đi, không cần phải đi theo ta đến Hoán y cục."

Đào Giáp mang hạt đậu bằng vàng trong túi, vội vã đến căn phòng trong góc cạnh ngự hoa viên.

Dựa vào cấp bậc của Cố Mỹ nhân, Đào Giáp đương nhiên không thể gặp được Cao công công. Người mà cô ấy có thể gặp được là Lục công công, học trò của Cao công công – Lục Triều, người thường phụ trách ngự hoa viên và giám sát mọi vấn đề trong ngự hoa viên.

Trước đây Đào Giáp cũng có qua lại với anh ta, có thể coi là người quen.

Lục Triều nhận lấy hạt đậu bằng vàng từ Đào Giáp, cười nói: "Đào Giáp muội muội đi theo Mỹ nhân mới là lại nhớ tới ta rồi."

"Lục ca ca trước mặt Cao công công là cánh tay đắc lực nhất, làm sao Đào Giáp có thể quên được."

Lục Triều đo đạc trọng lượng trong tay, phát hiện cũng không nặng lắm: "Nể mặt Đào Giáp muội muội nên ta sẽ đi thử một chuyến, nhưng chỗ sư phụ ta cũng không dễ nói chuyện đâu."

Đào Giáp ngoan ngoãn cúi người: "Tạ Lục ca ca."

Lục Triều tiễn Đào Giáp đi xong thì dạo quanh ngự hoa viên một vòng, kiểm tra xong nhiệm vụ quét dọn liền đi tới điện trước. Anh ta chỉ do dự chốc lát, quyết định không giữ lại hạt đậu bằng vàng.

Đồ vật nhỏ như vậy đối với anh ta không phải là hiếm gì.

Lỡ như Cố Mỹ nhân thật sự là một người có tiền đồ sáng lạn thì sao…

Hiện tại mấy chuyện tình cảm nam nữ không được suôn sẻ lắm, nhưng trong số mấy Mỹ nhân mới vào, có lẽ trong số đó sẽ có một người may mắn…

Anh ta khom lưng đi đến cạnh Thiên Lộc các, đi vòng qua một vài cây cột sơn đỏ, sau đó đưa mắt nhìn dáo dác bên trong. Người hầu vừa buông cốc xuống và chuẩn bị nghỉ ngơi liền nhận ra anh ta.

"Tiểu Lục Tử tới tìm Cao công công à?"

Lục Triều vội vàng hỏi: "Đúng vậy, sư phụ ta đâu rồi?"

Người hầu liếc nhìn bên phải, cẩn thận làm động tác dùng dao xẹt ngang cổ mình: "Cao công công đang bận, ngươi cứ đợi ở đây đã."

Lục Triều nói cảm ơn rồi ngồi xuống trong phòng bên cạnh.

Bên trong Thiên Lộc các mơ hồ vang lên vài tiếng hét.

"Hoàng thượng xin tha mạng, oan cho thần…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!