Chương 38: (Vô Đề)

Cố Nghi chớp mắt, đôi mắt dần quen với bóng tối, cô tập trung nhìn kỹ thì thấy Tiêu Diễn chỉ khoác hờ một chiếc thường phục màu đen, bên trong là áo lót trơn. Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên bên tai: "Trẫm nửa đêm không ngủ được… nên đến thăm nàng."

Cố Nghi ngẩn người. 

Là sao nữa?

Tiêu Diễn thấy cô ngồi ngây ra trên giường, giọng nói chứa đầy sự trách móc: "Vết thương của nàng đã đóng vảy, không nên gãi nữa. Giờ đã có nhiều vết cào thế này rồi, nếu sơ ý làm rách chảy máu ra thì vết thương này lại phải dưỡng thêm một thời gian lâu nữa…"

Cố Nghi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ thấy chuyện này thật vô lý. Tiêu Diễn nửa đêm không ngủ, chạy sang đây dọa cô, lại còn trách mắng cô nữa?

Thật là phi lý quá mức!

Cô cố nở một nụ cười gượng gạo: "Thần thiếp xin ghi nhớ."

Tiêu Diễn thấy cô lộ vẻ không kiên nhẫn, biết rõ do cô bị đánh thức đột ngột nên trong lòng không vui.

Hắn đứng dậy nói: "Ta cũng thăm xong rồi, nàng ngủ đi."

Cố Nghi thầm nghĩ: …Mẹ nó, tôi làm sao ngủ được nữa!

Nhưng không thể làm trái lệnh vua, cô đành phải nằm xuống, nhưng khi Tiêu Diễn rời giường, hắn đứng trước màn trướng lại không hề rời đi.

Chuyện gì nữa đây! Anh còn định tiếp tục đứng đây nhìn tôi ngủ nữa hay sao!

Ánh mắt Tiêu Diễn dần tối lại, vừa rồi vì động tác của Cố Nghi mà mấy sợi dây buộc trên áo cô không biết khi nào đã bị cởi ra, để lộ chiếc yếm lụa màu xanh dương bên trong. Trong bóng tối, vẫn có thể nhìn thấy lớp vải gấm sáng bóng, phần cổ trắng mịn lộ ra như tuyết, đường cong ở vai mềm mại, dưới ánh trăng nhìn vô cùng quyến rũ.

Trong đầu hắn chợt nhớ đến những khoảnh khắc hai người bọn họ từng kề cận, âu yếm. Nghĩ lại thì cũng đã hơn một tháng rồi. 

Đêm tĩnh lặng, hương thơm ấm áp bao quanh, trong lòng Tiêu Diễn dâng lên một làn sóng nóng bỏng.

Cố Nghi vừa nhắm mắt thì cảm nhận được một luồng gió thoảng qua. Cô quay đầu lại thì thấy Tiêu Diễn đã cởi áo choàng đen khoác bên ngoài ra rồi cúi người bước lên giường.

Đôi mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc. "Bệ hạ!"

Tiêu Diễn lại vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, đôi môi mềm mại áp sát vào tai cô, thì thầm: "Trẫm sẽ cẩn thận, không đụng vào chân nàng là được…"

Tiêu Chó!

Cố Nghi giãy giụa muốn lật người lại, nhưng lại bị Tiêu Diễn giữ chặt, chỉ cảm nhận được sau gáy một luồng lạnh buốt. Những cái đụng chạm dịu dàng, mềm mại như cánh bướm lả lướt, nhẹ nhàng rơi xuống…Cố Nghi tỉnh dậy. 

Chân bị thương của cô thực sự không còn vấn đề gì, nhưng cô lại thấy đau lưng, mỏi eo, đầu gối thì bầm tím.

Tiêu Diễn thì đã sảng khoái rời đi, trước giờ Mão đã rời chính điện. Tới vào ban đêm, đi cũng vào ban đêm, đến vội vàng rồi đi cũng vội, chẳng khác nào một vị khách vô tình.

Đào Giáp ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên đầu gối cho cô, ngơ ngác hỏi: "Sao Tiệp dư lại bị thương ở đầu gối thế này?"

Cố Nghi uống một ngụm trà nóng, trả lời: "Nửa đêm ta ngủ không yên, đá trúng cột giường."

Đào Giáp ngây thơ nói: "Tướng ngủ của Tiệp dư xấu đến mức nào mà phải đá bao nhiêu cái mới bầm tím thế này được chứ!"

Cố Nghi suýt nữa bị sặc trà.

Đào Giáp, có phải ngươi đang nói xéo ta không…

Cố Nghi lắc đầu nói: "Thực ra cũng không đau lắm." Cô cúi đầu nhìn, thấy ngón trỏ và ngón giữa của Đào Giáp hơi sưng đỏ, giống như hai củ cà rốt nhỏ thì ngạc nhiên hỏi: "Tay ngươi bị sao vậy?"

Đào Giáp vội vã giấu tay vào trong tay áo, đáp: "Tiệp dư thứ tội, tay nô tì… bị lạnh cóng nên nứt da rồi."

Cố Nghi "À" một tiếng: "Vậy ngươi lấy thẻ bài của Hà Lạc điện đến Thái Y viện lấy thuốc mỡ trị nứt da đi, dù sao đầu gối ta giờ cũng không còn đau nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!