Nghe tiếng bước chân tiến vào điện, Cố Nghi khẽ vén những sợi tóc rối trên vai.
Dù sao Thục phi cũng là đệ nhất mỹ nhân của triều Đại Mạc, cô không thể quá nhếch nhác được.
Cố Nghi ở trên giường khẽ cúi người, cúi đầu hành lễ: "Thần thiếp xin bái kiến Thục phi nương nương." Khi người vừa đến gần, cô đã ngửi thấy một mùi hương phấn son nồng nàn.
Thục phi thấy Cố Tiệp Dư chỉ mặc một bộ áo lót trơn, đôi mắt hạnh hơi cụp xuống, sắc mặt lại không tệ, trắng hồng nhuận sắc.
Cô ta đưa tay đỡ nhẹ: "Cố Tiệp Dư đang bị thương, hà tất phải giữ mấy lễ nghi này làm gì, mau đứng dậy đi."
Lúc này, Cố Nghi mới ngẩng đầu nhìn Thục phi trước mặt, thấy cô ta môi hồng tươi thắm, từng nét mày mi đều được kẻ kỹ, trước trán còn dán phù dung kim bạc hoa điền, trông vô cùng xinh đẹp.
Cố Nghi mỉm cười: "Thục phi nương nương đến thăm thần thiếp, thần thiếp vô cùng cảm kích."
Thục phi cười khẽ: "Tiệp Dư thật khách sáo quá, vốn dĩ giữa tỷ muội với nhau, không cần phải quá xa lạ như vậy. Muội bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?"
Cố Nghi kéo chăn ra, lộ ra cẳng chân đã được băng bó, quấn mấy lớp băng trắng: "Thần thiếp bị thương ở chân, không có gì đáng ngại."
Thục phi khẽ "Ừm" một tiếng: "Cố muội muội lần này bị tấn công, hoàng thượng nhất định đau lòng không thôi. Muội nên sớm dưỡng thương cho mau khỏi."
Cố Nghi cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao Thục phi vô cớ nhắc đến hoàng đế làm gì? Nếu là Đức phi nhắc tới thì cô còn có thể hiểu là đang ghen tuông, nhưng Thục phi lại đề cập thì cô cảm thấy… hơi kỳ quặc…
Cô cười khan: "Thần thiếp nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt, để sớm ngày mau khỏi."
Thục phi thấy mặt mày cô tươi cười, liền nói: "Bổn cung chỉ đến thăm muội một lát, không nhiều lời nữa… muội hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Cô ta xoay người định rời đi, lại đột nhiên dừng bước: "Trong Thái Vi điện của bổn cung còn có thuốc giảm đau trị thương, lát nữa sai người mang sang cho muội, muội cũng đỡ phải chịu đau."
Cố Nghi khẽ gật đầu: "Đa tạ nương nương."
Sau khi Thục phi rời đi, Đào Giáp mới trở lại tẩm điện, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Cố Nghi không khỏi tò mò hỏi: "Trước đây Thục phi nương nương mà ngươi từng gặp có tính cách thế nào?"
Đào Giáp "hừ" một tiếng: "Thục phi nương nương vốn nổi tiếng kiêu ngạo, mọi người đều nói cô ta tính tình cao ngạo, dường như không coi ai ra gì, nhưng từ mấy lần trước nô tì gặp, Thục phi nương nương lại rất đoan trang, ít nói, trầm tĩnh."
Nghe qua thì quả thật giống Thục phi trong sách, một thục nữ danh môn, từng nổi danh rực rỡ chốn kinh thành.
Vốn là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử phi.
Đáng tiếc, Thái tử Hoành đã mất.
Haiz.
Cố Nghi không dám dính líu quá sâu với cô ta, chỉ đành cẩn thận đối phó mà thôi. Nhưng hôm nay cô ta đến, chỉ để xem vết thương trên chân cô thôi sao?
Khi Cố Nghi còn đang suy nghĩ mông lung thì bên ngoài điện lại truyền vào: "Triệu Tài nhân bên ngoài điện cầu kiến."
Cố Nghi vẫy tay, ra lệnh cho Đào Giáp: "Cho cô ấy vào."
Triệu Uyển bước vào tẩm điện, khẽ hành lễ: "Thần thiếp bái kiến Tiệp Dư."
Cố Nghi mỉm cười: "Không cần đa lễ, ta đang định gọi người đi mời cô tới đây."
Triệu Uyển hỏi: "Là vì việc của trò đánh bóng sao ạ?"
Cố Nghi gật đầu: "Chân ta bị thương, mấy ngày này còn phải trông cậy cô, làm phiền cô nhiều rồi."
Triệu Uyển mỉm cười đáp: "Vốn dĩ là bổn phận của thần thiếp, Tiệp Dư cứ yên tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!