Sáng hôm sau, Cố Nghi chính thức được thăng chức thành Cố Tiệp dư.
Chưa đầy nửa canh giờ, cả Lục cung đều đã nghe tin rằng Cố Tiệp dư gặp kẻ gian ban đêm và rơi xuống hồ, nên việc thăng thưởng lần này là để an ủi tinh thần.
Tại Lạc Anh cung, Đức phi hỏi: "Y chính nói sao? Cố thị thực sự bị thương à?"
Đông Thảo đáp: "Nô tì đã mua chuộc một tiểu đồng bên bốc thuốc, hắn nói chính tai nghe được Hồ Y chính nói rằng chân của Cố thị bị thương do dao, là bị thương thật sự. Không biết sau này có để lại sẹo không nữa."
Nếu trên người có sẹo, sau này có thể hầu hạ Hoàng thượng được nữa hay không cũng khó nói.
Đức phi nhíu mày: "Ngự hoa viên sao lại có kẻ gian đột nhập được? Cấm quân chẳng lẽ không muốn giữ đầu nữa à?"
Đông Thảo: "Nương nương nói phải, nghe nói hoàng thượng đã phạt đánh Tề Thống lĩnh – Chỉ huy của Cấm quân năm mươi trượng. Hôm nay thị vệ tuần tra trong cung đã tăng gấp đôi, sợ rằng kẻ gian vẫn còn trong cung!"
Nghe vậy, Đức phi không khỏi cảm thấy bất an, than thở: "Cố thị đúng là xui xẻo… Thưởng thì cứ thưởng đi vậy."
Đông Thảo gật đầu rồi nói: "Nương nương… việc tráo đổi quả bóng trong trò đánh bóng, mấy hôm nay vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay… Hay là nhân lúc Cố Tiệp dư đang bị thương, nô tì sai người đến Ti tân ti đổi quả bóng nhé?"
Đức phi khó chịu thở dài một hơi: "Thôi bỏ đi, lúc này trong lòng hoàng thượng chắc chắn không vui, bổn cung… cũng không muốn khơi dậy sóng gió nữa…"
Tại Thái Vi điện, Thục phi đi đi lại lại, trong lòng không yên.
Ngọc Hồ khuyên nhủ: "Nương nương đừng lo lắng quá. Kẻ gian có khi đã rời khỏi cung từ lâu rồi, nương nương đừng sợ."
Thục phi lại hỏi: "Sau khi Đàm Nguyên Đường bốc cháy, ai là người đã đưa Lưu Thái phi ra ngoài?"
Ngọc Hồ lắc đầu: "Nô tì đã hỏi một vòng thái giám tham gia chữa cháy, ai cũng nói không thấy rõ. Khi họ đến nơi chỉ nghe nói Thái phi nương nương đã bình an vô sự, nhưng cụ thể ai là người đầu tiên phát hiện ra hỏa hoạn thì dường như chẳng ai biết cả."
Vậy thì hẳn là người của Tiêu Diễn.
Trong lòng Thục phi càng trầm xuống, tay trong tay áo nắm chặt lại, truy hỏi: "Bây giờ Thái phi đang ở đâu? Có cho phép phi tần đến thăm không?"
Ngọc Hồ đáp: "Thái phi nương nương hình như đã được chuyển đến cung Bình Thúy, còn có cho phép người khác vào thăm hay không thì nô tì không rõ, nhưng trong cung này ai dám đi thăm Thái phi chứ…"
Lưu Thái phi là mẫu phi của Thận vương Tiêu Luật.
Thận vương hiện đang nắm giữ binh quyền của thái tử Hoành ở phủ Thanh Châu, truy phong Tiêu Hoành làm Cảnh đế, tự mình lên ngôi xưng đế. Trong hoàng cung này, còn ai dám đi thăm Lưu Thái phi nữa!
Thục phi khẽ cắn môi: "Bổn cung… sẽ đến cung Bình Thúy thăm Thái phi."
Ngọc Hồ ngập ngừng: "Nương nương…" Cô ấy còn muốn khuyên thêm, nhưng thấy Thục phi đã nhanh chóng bước ra ngoài Thái Vi điện nên cô ấy chỉ đành theo sát phía sau.
Cung Bình Thúy là một cung điện nhỏ, nằm ở góc Tây Bắc của Tây Uyển, do đã lâu không được tu sửa nên cửa cung đã bong tróc lớp sơn đỏ, trông rất hoang tàn.
Tiêu Diễn bước qua sân đình, bước chân vào trong điện.
Cung nhân trong điện thấy vậy lập tức thức thời lặng lẽ lui ra ngoài, khép cửa lại.
Lưu Thái phi đang quỳ trước Phật đài, tay cầm một chuỗi tràng hạt bằng ngọc bích, mắt nhắm, miệng lẩm nhẩm đọc kinh.
Bà ấy mặc một chiếc áo kép màu hạt dẻ, váy màu trà, tuổi chưa đầy bốn mươi nhưng tóc mai đã điểm bạc.
"Thái phi vẫn giữ lòng hướng Phật, tối qua bị kinh động như vậy mà hôm nay vẫn không quên niệm kinh."
Lưu Thái phi nghe thấy tiếng nói, đôi vai hơi run rẩy, chầm chậm quay đầu lại, trông thấy Tiêu Diễn đội vương miện cao ngất, áo bào rộng thùng thình, họa tiết rồng bay phun ngọc được thêu bằng chỉ vàng, trên đai ngọc ở thắt lưng khắc họa hình rồng năm móng.
Trên mặt Lưu Thái phi thoáng hiện nét oán hận, nhưng nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, nói: "Làm phiền hoàng đế nhọc lòng, còn đến thăm bà già này."
Tiêu Diễn cười nhạt: "Thái phi hầu hạ Tiên đế bao năm, trẫm tất nhiên kính trọng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!