Võ công công của Kính Sự phòng nhìn biểu cảm của Cao Quý công công, cười giả lả nói: "Cao Quý công công, có gì không ổn sao ạ?"
Cao Quý công công giả vờ ho khẽ: "Không có gì, ngươi vào đi. Bảo trọng!"
Võ công công không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn chỉnh lại y phục, cúi đầu bước vào: "Tham kiến bệ hạ."
Tiêu Diễn bước nhanh xuống bậc thang dài, tốc độ nhanh đến mức khiến Võ công công sững sờ.
Chẳng lẽ bệ hạ đã thông suốt rồi sao?
Tiêu Diễn vừa nhìn đã thấy hai thẻ đỏ trên khay. Thục phi ở Thái Vi điện luôn treo thẻ đỏ, nhưng thẻ còn lại nằm ở hàng thứ ba, trên ngọc bài rõ ràng khắc tên Cố Quý nhân của Hà Lạc điện.
Võ công công cúi đầu, giơ cao khay lên đỉnh đầu, nhưng mãi không thấy hoàng đế có động thái gì. Ông ta liều mình ngước lên nhìn, chỉ thấy hoàng đế nghiêm mặt, không biểu lộ cảm xúc, chỉ có đôi lông mày kiếm căng như dây cung, đôi mắt tối lại, ánh lên vẻ sắc bén.
Ông ta không dám nhìn thêm nữa, vội cúi đầu xuống, lại bất ngờ cảm thấy khay trong tay nhẹ hẳn.
Hoàng đế vung tay lật ngược khay gỗ hoa lê mà Võ công công đang giơ cao trên đỉnh đầu.
Khay rơi xuống đất tạo nên một loạt tiếng động lớn vang lên, mấy thẻ ngọc văng tung tóe khắp nơi.
Võ công công chân run, quỳ sụp xuống: "Nô tài hầu hạ không chu đáo, xin bệ hạ thứ tội, bệ hạ bớt giận!"
Cao Quý công công đứng ngoài các, nghe thấy tiếng động cũng hoảng sợ, lập tức vào điện, cúi lạy nói: "Bệ hạ bớt giận!"
Trong Thiên Lộ các bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiêu Diễn nhìn hai người đang run rẩy cúi đầu quỳ dưới đất, bỗng nhiên cười một tiếng: "Đứng lên hết đi…"
Võ công công không dám nhặt những thẻ ngọc văng khắp nơi, chỉ cúi đầu nắm chặt lấy mép khay, khom lưng đứng dậy: "Bệ hạ… nô tài… xin… xin cáo lui."
Bên tai lại nghe giọng hoàng đế chậm rãi nói: "Truyền Triệu Tài nhân của Hà Lạc điện."
Bước chân Võ công công đang chuẩn bị lùi ra ngoài đành dừng lại, đáp: "Nô tài tuân chỉ."
Hoàng đế từ Ô Sơn trở về cung, lần đầu lật thẻ ngọc lại lật của Triệu Tài nhân mới được phong tại biệt cung Ô Sơn, cả hậu cung ai nấy đều kinh ngạc. Ban đầu chỉ nghĩ rằng hoàng đế hứng thú nhất thời, tiện tay nâng đỡ một Tài nhân ở Ô Sơn thì cũng chẳng có gì đáng nói, vậy mà khi về cung rồi, cô ta vẫn được sủng ái!
Cố Nghi đứng bên cửa sổ nhìn thấy các cung nhân của Thượng nghi cục tấp nập đi về phía điện phụ của Hà Lạc điện.
Diễn biến quả nhiên vẫn theo đúng cốt truyện…
Đào Giáp nhíu mày, lo lắng nói: "Quý nhân… chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Cố Nghi thu ánh mắt lại, nói: "Chuyện này không phải việc lớn, Triệu Tài nhân được sủng ái cũng là chuyện tốt."
Đào Giáp lại nhìn đoàn cung nữ bên ngoài rồi nói: "Quý nhân, nếu lúc này không dập tắt ý định của cô ta, lỡ sau này Triệu Tài nhân trở nên tham vọng hơn thì…"
Cố Nghi xua tay: "Ta tin Triệu Tài nhân không phải người như thế."
Nói rồi, cô bước đi vài bước, thở dài một hơi: "Đi thôi Đào Giáp, chúng ta đến ngự hoa viên cho cá ăn."
Đào Giáp mấp máy môi vẫn định khuyên thêm, nhưng thấy Cố Nghi hơi cau mày thì đành xoay người đi lấy thức ăn cho cá, miệng lẩm bẩm: "Quý nhân, trời đang đẹp, ra ngoài đi dạo ngự hoa viên cũng tốt…"
Cố Nghi thay một bộ y phục khác, mặc váy áo màu trắng như ánh trăng, bên ngoài khoác chiếc áo lông xanh tre rồi từ từ bước ra ngoài cửa chính của Hà Lạc điện.
Triệu Uyển bước đến gần cửa điện phụ, nhìn thấy Cố Nghi đang rời khỏi đại điện, bèn hỏi Tú Hà: "Hôm nay ban ngày Đào Giáp đã đi đến Ti tân ti à?"
Tú Hà gật đầu đáp: "Đào Giáp tỷ tỷ bảo đến cân lại trọng lượng quả bóng của trò đánh bóng, từng quả một đã được cân xong, trọng lượng đều được ghi lại trong sổ."
Triệu Uyển cau mày suy nghĩ một lát, thầm nghĩ: Cố Quý nhân… hóa ra lại là người cẩn trọng đến vậy sao…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!