Hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng một lúc, vẫn còn khá xa lạ và lúng túng.
Cố Nghi cười hỏi: "Tài nhân lần đầu tiên chuyển đến Hà Lạc điện, đêm qua ngủ có ngon không?"
Triệu Uyển: "Đa tạ Quý nhân đã quan tâm, mọi thứ trong điện phụ đều đầy đủ, thần thiếp ngủ rất ngon."
Cố Nghi gật đầu: "Vậy thì tốt. Tài nhân có cần gì nữa thì cứ bảo cung nữ báo cho ta biết là được, trong Hà Lạc điện không có nhiều quy củ như vậy, Tài nhân cũng không cần phải ngày nào cũng đến thỉnh an đâu."
Triệu Uyển cúi đầu: "Thiếp thân nghe theo lời căn dặn của Quý nhân."
Cố Nghi không thể chấp nhận một nữ chính xinh đẹp mỏng manh như vậy!
Cô giả vờ ho khan: "Nếu không có chuyện gì nữa thì Tài nhân có thể trở về. Ta…" Cố Nghi đang định bịa ra một lý do thì bên ngoài điện truyền đến giọng nói của một cung nữ xa lạ: "Vấn an Quý nhân và Tài nhân. Đức phi nương nương mời hai vị chủ tử đến Lạc Anh điện ngồi chơi, nói đã lâu không gặp, cảm thấy rất nhớ."
Cố Nghi đành phải đứng dậy: "Được, ngươi mau chóng trở về bẩm báo với Đức phi nương nương, bọn ta sẽ tới ngay!"
Đức phi cuối cùng cũng đã chính thức xuất hiện.
Theo như trong sách, Đức phi bắt đầu làm khó Triệu Uyển từ khi cô ấy từ biệt cung Ô Sơn hồi kinh và được phong là Uyển Mỹ nhân. Hiện tại, Triệu Uyển đã trở thành Triệu Tài nhân, sống ở điện phụ của Hà Lạc điện, vì vậy cô cũng bị mời đến Lạc Anh điện uống trà. Cố Nghi cảm thấy nhức đầu.
Cung nữ liền rời đi, Triệu Uyển nhìn Cố Nghi khẽ cau mày, hỏi: "Quý nhân vẫn chưa tiếp xúc với Đức phi nương nương lần nào sao? Là đang lo lắng sao ạ?"
Cố Nghi: "Đức phi và ta chưa từng gặp mặt riêng, hôm nay đến thăm cũng là chuyện đương nhiên."
Sau khi Cố Nghi chỉnh trang lại một chút, cô và Triệu Uyển chậm rãi đi về phía Lạc Anh điện.
Lạc Anh điện có mặt tiền rộng năm gian, trên đỉnh lợp ngói tráng men màu vàng, dưới mái hiên có hành lang dài.
Cố Nghi và Triệu Uyển đã đến trước điện chính, đang đứng trên hành lang chờ được gọi vào.
Trong cửa chính điện có một bức bình phong bằng lưu ly, trước bức bình phong là một chiếc bàn chạm khắc hoa văn phượng hoàng và mẫu đơn đỏ, trên bàn đặt một chiếc chân nến hình bát giác với hoa văn xanh.
So với Tú Di điện và Hà Lạc điện thì sang trọng hơn gấp mấy lần.
Không hổ là Đức phi, cũng không hổ là cha của Liễu Phiêu Phiêu!
Lúc này thời tiết hơi lạnh, gió thu thổi qua, Cố Nghi đứng ở ngoài cửa điện, hai tay khoanh lại giấu trong tay áo lớn.
Một lúc sau vẫn không có tiếng ai gọi vào.
Đào Giáp thấp giọng nói: "Nếu biết như vậy thì nô tì đã chuẩn bị cho Quý nhân một lò sưởi cầm tay."
Cố Nghi lắc đầu: "Nơi này phong cảnh rất đẹp, ngươi nhìn xem, trước sân lá phong màu đỏ nhìn cũng đẹp lắm."
Triệu Uyển đứng sau Cố Nghi nghe vậy thì không khỏi nhìn cây phong trước sân.
Những chiếc lá phong đỏ rực, đã gần cuối thu rồi.
Một cung nữ mặc áo hoa đỏ tím từ trong điện đi ra, khuỵ gối nói: "Đức phi nương nương mời hai vị chủ tử vào điện."
Cố Nghi cười nói: "Đa tạ, làm phiền ngươi dẫn đường."
Đức phi đang ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ đàn hương trong điện, nghe thấy giọng nói của Cố Quý nhân.
Giọng nói nhẹ nhàng rất bắt tai.
Hồ ly tinh!
Cô ta liền thấy không vui, xoay mấy chiếc hộ giáp [1] bằng vàng trên tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!