Đúng giờ Thìn, xe ngựa chậm rãi khởi hành.
Tiêu Diễn liếc nhìn ba chiếc bình sứ màu trắng được bày ngay ngắn trên chiếc bàn nhỏ trong xe.
Mơ ngâm chua.
Nhưng từ đó đến giờ hắn không thích ăn mơ chua.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
"Dừng lại."
Người đánh xe nghe vậy liền ghìm ngựa lại: "Bệ hạ có gì dặn dò?"
"Sai người mời Cố Quý nhân tới đây."
Cố Nghi một lần nữa được gọi lên ngồi xe ngựa cùng với Tiêu Diễn.
Cô bước vào xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Diễn, cô hơi rụt rè, cúi rạp người xuống nói: "Thần thiếp tạ bệ hạ long ân."
"Đứng lên đi."
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn kỹ hơn, cô thấy lông mày của hắn giống như lông quạ hơi nhíu lại, cô lấy hết can đảm nói: "Có phải bệ hạ đang giận thần thiếp không?"
Tiêu Diễn nhìn cô lo lắng chớp mắt nhìn mình.
"Tại sao Cố Quý nhân lại nói như vậy?"
Đã gọi cô là Cố Quý nhân mà còn hỏi tại sao lại như vậy nữa hả!
"Thần thiếp mặc dù ngu ngốc, nhưng mọi cử chỉ của bệ hạ, thần thiếp đều có thể nhìn ra được." Lông mày Cố Nghi run rẩy: "Ví dụ như… giờ Thìn hôm nay, bệ hạ đã phớt lờ thần thiếp."
Tiêu Diễn cười khinh thường: "Vậy tại sao nàng lại rời đi trước?"
Cố Nghi khựng lại, thành thật nói: "Thần thiếp nhìn thấy Triệu Tài nhân đến, cho nên mới thức thời rời đi. Tối hôm qua Triệu Tài nhân đã nhận được ân sủng của bệ hạ, thần thiếp đoán có lẽ sáng nay người ngồi cùng xe với bệ hạ sẽ là cô ấy!"
Băng tuyết trên mặt Tiêu Diễn đã tan biến: "Cho nên nàng… đang ghen tị à?"
Cố Nghi lắc đầu phủ nhận: "Thần thiếp không có!"
Nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tiêu Diễn hơi nhếch khóe môi lên, vẫn lạnh lùng nói: "Cố Nghi, chính nàng đã hao tâm tốn sức đòi lợi dụng Triệu Tài nhân mà? Bây giờ lại sao thế, hối hận rồi à?"
Cố Nghi không thể giải thích cho hắn quy tắc của trò chơi cốt truyện khủng bố này được, chán nản nói: "Bệ hạ nói thế nào thì là thế đấy, thần thiếp đã biết sai rồi."
Giọng điệu thực sự không thể gọi là cung kính, nhưng sự bực bội trong lòng Tiêu Diễn đã tiêu tan đi một chút.
Ghen tị không phải là tội gì lớn.
Hắn thậm chí còn hy vọng Cố Nghi sẽ ghen tị nữa, chứ không phải suốt ngày âm mưu, coi tấm lòng của thánh nhân là công cụ thành hay bại, âm thầm nghĩ cách để tính toán hắn.
Trong lòng Cố Nghi cảm thấy buồn bực, nhưng lại thấy vẻ mặt Tiêu Diễn đã trở nên tươi tắn hơn, còn vươn tay đưa bình sứ màu trắng cho cô: "Trong đó có ô mai chua mới ngâm."
Cố Nghi cầm lấy, tức giận mở ra ăn một quả.
Đột nhiên răng cô tê hết cả lên.
Tiêu chó! Hôm nay còn dùng ô mai chua để tăng gấp đôi lực sát thương!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!