Triệu Uyển hành lễ nói: "Tạ bệ hạ." Sau đó liền rời khỏi Tầm Tuyết điện.
Cố Nghi nhìn chằm chằm Tiêu Diễn: "Bệ hạ, lúc nào đó bệ hạ cũng thưởng cho thần thiếp thì tốt biết mấy…"
Năm mươi lượng… Đây không phải là một số tiền nhỏ. Làm cung phi, mặc dù ăn, ở, đi lại đều không tốn tiền, nhưng mỗi tháng bổng lộc của Quý nhân cũng chỉ có năm lượng. Cố Nghi trên người không một xu dính túi giờ phút này lại cảm thấy hơi ghen tị.
Cuộc sống của phú bà sau khi rời cung chỉ có thể dựa vào bổng lộc, vẫn tương đối khó khăn, hy vọng khi Tiêu Diễn giải tán lục cung thì sẽ có chút tình cảm, cho một ít lương hưu thì tốt…
Quả nhiên là đang ghen.
Tiêu Diễn cười nói: "Chẳng qua chỉ là một cung nữ thôi mà, nàng để ý làm gì?"
Cố Nghi: ?
Đến tối, mưa cuối cùng cũng tạnh.
Tiêu Diễn dẫn cung nhân trở về Hiên Vũ các.
Đào Giáp nghi hoặc hỏi: "Sao Quý nhân không giữ bệ hạ ở lại dùng bữa vậy ạ?"
Tất nhiên không thể giữ rồi! Ban đêm Tiêu Diễn sẽ gặp Triệu Uyển đang tắm trong hồ suối nước nóng tại biệt cung Ô Sơn.
Cô không biết cụ thể là đêm nào, đương nhiên không thể tùy tiện giữ hắn ở lại được!
Nếu cốt truyện chính phong Triệu Uyển làm Uyển Mỹ nhân không còn nữa, cô có thể sẽ quay lại ngày 15 tháng 6 bất cứ lúc nào.
Cố Nghi xua tay nói: "Ba ngày nữa là yến tiệc sinh thần, lúc này giữ bệ hạ lại e không hay."
Đào Giáp suy nghĩ, gật đầu nói: "Quý nhân anh minh! Ngày hôm đó Quý nhân đã nghĩ sẽ trang điểm như thế nào chưa? Trong số bộ váy mang theo lần này, có một chiếc váy màu hồng mà Quý nhân chưa từng mặc, chi bằng lần này chọn chiếc váy đó luôn thì thế nào ạ?"
Cố Nghi gật đầu: "Được, ngươi xem mà làm đi."
Đào Giáp tràn đầy tinh thần chiến đấu, ngày hôm đó phải để mấy người bắt chước mà không biết tự lượng sức mình sáng mắt ra!
Màn đêm dần dần buông xuống, do trời mưa to nên sương mù dày đặc dâng lên trong núi, sương mù như một chiếc màn, nhẹ nhàng bao phủ biệt cung Ô Sơn.
Đêm đang trở nên tối hơn.
Cao Quý công công cầm đèn lồng đứng dưới mái hiên phía sau Hiên Vũ các, nhìn những bóng người cô đơn đang luyện kiếm trong vườn.
Bây giờ đã là tháng chín, tính toán thời gian thì cũng sắp đến rồi.
Gần đây hoàng đế ngủ cực ít, cũng là do không thể ngủ được.
Haiz.
Bệ hạ cũng khổ quá rồi.
Ban ngày đối phó với các quan đại thần, giải quyết các vấn đề trong triều đình, nhưng đến đêm khuya xung quanh không có ai, cũng không có ai để hắn có thể kêu ca được.
Trên thế giới ai cũng cho rằng hoàng đế là kẻ tàn nhẫn, giết cha, giết huynh, là một kẻ khát máu, giẫm lên đầu người thân và xương cốt của tướng sĩ để ngồi lên ngôi vị.
Nhưng dù đúng hay sai, thật hay giả thì cũng không có ai quan tâm.
Bệ hạ từ nhỏ đã chịu đủ sự khinh thường, suốt đoạn đường này cho dù hắn đã trở thành hoàng đế nhưng cũng chưa từng có cuộc sống hạnh phúc.
Trong mắt Cao Quý công công không khỏi cảm thấy có chút chua xót, lập tức cụp mắt xuống.
Tiêu Diễn thu hồi trường kiếm, trên áo lót toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!