Mình biết ngay mà! Tình tiết của cốt truyện vẫn phải tự mình gánh thôi!
Cố Nghi đi đến bên cạnh Tiêu Diễn, quay đầu nhìn Triệu Uyển, lo lắng nói: "A Uyển, có phải chân ngươi bị thương rồi không? Có phải không thể đứng dậy được không?"
Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt Tiêu Diễn. Hắn liếc nhìn Triệu Uyển đang ngã dưới đất, cuối cùng cũng nhận ra cô ấy.
Chính là cô ấy, cung nữ ở vườn đào hôm nọ…
Hắn quay lại nhìn Cố Nghi.
Nhưng tại sao… Cố Nghi cứ luôn đặc biệt chú ý đến cung nữ này…
Triệu Uyển nghe câu hỏi của Cố Quý nhân, lí nhí trả lời: "Bẩm Quý nhân, mắt cá chân của nô tì bị thương." Cô ấy chống tay xuống đất và cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cá chân lại đau âm ỉ, bất lực đành ngã ngửa ra sau: "Nô tì thật sự không đứng lên nổi…"
Cố Nghi tránh né ánh mắt dò xét của Tiêu Diễn, cô cúi đầu thở dài: "Bệ hạ, phải làm thế nào bây giờ?"
Trong lòng Tiêu Diễn lại càng cảm thấy kỳ lạ, hắn đưa mắt về phía mấy tên thị vệ đi đầu, ánh mắt rơi trên người Tề Sấm.
Tề Sấm hiểu ý, anh ta liền quỳ xuống, trầm giọng nói: "Thần sẽ cõng cô nương xuống núi."
Tiêu Diễn gật đầu. Tề Sấm bước qua bậc thang dài vài bước, dừng lại trước mặt Triệu Uyển, cúi người xuống: "Cô nương có thể bám vào vai của tại hạ."
Triệu Uyển hai má hơi nóng, cô ấy bám vào vai Tề Sấm để đứng lên, cúi đầu hành lễ với Tiêu Diễn: "Bệ hạ long ân." Sau đó lại nói với Tề Sấm: "Đa tạ Tề quân sĩ."
Tề Sấm nhận ra cô ấy, chính là cung nữ mà anh ta đã gặp ở hồ suối nước nóng tối qua.
Anh ta dời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói: "Cô nương không cần đa lễ."
Triệu Uyển cẩn thận nhoài người nằm lên lưng của anh ta.
Vì thế, Cố Nghi nhìn thấy Cung Quý nhân ngồi kiệu, còn Tề Sấm cõng Triệu Uyển đi xuống núi.
Cốt truyện này… phải nói thế nào đây?
Có vẻ như lại chẳng to tát lắm…
Tiêu Diễn nhìn thấy Cố Nghi bày ra vẻ mặt phức tạp nhìn đám người xuống núi, liền nói: "Đi thôi, tiếp tục lên núi."
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn, thấy đỉnh núi có vẻ còn rất xa, liền thăm dò hỏi: "Bệ hạ, hôm nay phải leo lên đỉnh núi sao ạ?"
Tiêu Diễn: "Nếu đã đến rồi thì đương nhiên sẽ vậy."
Cố Nghi cười nói: "Bệ hạ anh minh!" Được thôi.
Tốc độ của Tiêu Diễn rất nhanh, Cố Nghi vất vả mới theo kịp.
Cô leo được một lúc liền cởi chiếc áo choàng màu chàm ra.
Tiêu Diễn quay lại nhìn cô với đôi má đỏ bừng leo lên núi, hỏi: "Nghe nói lúc sáng nàng đã đi đến suối nước nóng?"
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thì thấy hắn đã dừng lại, vẻ mặt vẫn như thường, hình như cũng không đổ mồ hôi: "Bẩm bệ hạ, thần thiếp quả thực đã đến đó. Hồ nước đó rất tuyệt!" Cô lại nghĩ đến cốt truyện, khuyên nói: "Bệ hạ cũng nên đi đến đó ngâm mình, rất tốt để thư giãn đầu óc và giảm thiểu mệt mỏi!"
Tiêu Diễn "Ừ" một tiếng.
Hai người đứng trên con đường trong rừng, cung nhân đưa cho bọn họ một túi nước.
Cố Nghi nhấp một ngụm, cảm thấy cổ họng mát lạnh.
Tiêu Diễn thấy cô đã bình tĩnh lại, bắt đầu leo lên tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!