Chương 2: (Vô Đề)

Cố Nghi nghi ngờ mình nghe nhầm, cố chấp hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"

Đào Giáp không hiểu, nhưng vẫn lặp đi lặp lại từng chữ: "Hôm nay là ngày 15 tháng 6."

Cố Nghi ngơ ngác há miệng…

Có lẽ nào cô thực sự đã bị nghẹn chết vì bánh vừng? Mọi chuyện lại bắt đầu lại từ đầu rồi ư?

Cung phi ăn bánh vừng bị nghẹn chết, liệu cô có phải là người đầu tiên ở Đại Mạc này không…

Nhưng nếu cô đã chết thì đáng lý ra cô sẽ không phải bắt đầu lại từ đầu nữa mới đúng…

Đây là thể loại tiểu thuyết cung đấu đáng sợ gì vậy!

Cô rõ ràng đã tránh được nữ chính là mồi dẫn đến cái chết của mình, vậy tại sao cô vẫn có thể bị nghẹn chết vì bánh vừng được chứ?

Cố Mỹ nhân có cần thiết phải chết trong vòng ba chương không!

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Đào Giáp vội vàng hỏi: "Mỹ nhân, người bị sao vậy? Hay là cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"

Chỗ nào của cô cũng cảm thấy không thoải mái hết!

Cố Nghi hít sâu một hơi, quay người lại thì thấy cung nữ do Vương Quý nhân phái tới đã tới cửa sảnh.

"Quý nhân mời hai vị Mỹ nhân đến điện dùng bữa sáng."

Cố Nghi đợi một lúc mới đứng lên: "Tạ ơn đức của Quý nhân, đi thôi."

Bắt đầu lại thì bắt đầu lại, lần này cô sẽ cố gắng quay lại cốt truyện ban đầu, đi đụng mặt nữ chính để coi có được không!

Với nụ cười trên môi, Cố Nghi bước vào sảnh chính của Tú Di điện.

Tề Mỹ nhân đã đến, nhìn thấy cô, cô ấy gật nhẹ đầu, nói: "Cô đến rồi."

Cố Nghi cười nói: "Đôi môi của Tề Mỹ nhân hôm nay trông như hoa đào vậy, đẹp quá!"

Tề Mỹ nhân vẫn ngượng ngùng cười.

Vương Quý nhân vẫn đến muộn như cũ.

Bữa sáng được mang lên, trước mặt Cố Nghi vẫn là bánh vừng.

Lần này cô không động đũa nữa.

Đào Giáp đành phải kiên trì múc cho cô một thìa canh nấm tuyết ở chỗ hơi xa.

Cố Nghi húp một ngụm canh, nghe Vương Qúy nhân nói bên tai: "Quần áo trên người Cố Mỹ nhân đã cũ rồi, bổn cung đúng lúc có tấm vải cùng màu, chi bằng thưởng cho Cố Mỹ nhân, mặc lên người xem ra cũng rất đẹp."

Cố Nghi buông đôi đũa trong tay cô xuống, nói: "Tạ ơn đức của Quý nhân."

Nửa khắc trôi qua, cung nữ lập tức mang đến một tấm vải, vẫn là tấm vải lụa màu xanh nước biển chất lượng tốt đó.

Vương Quý nhân nhìn tấm vải lụa, nói: "Tấm vải này đã lâu không được xử lý nên bị đóng bụi, chỉ đành làm phiền Cố Mỹ nhân đi một chuyến, đem nó đến Hoán y cục."

Cố Nghi không có nói nhiều, trả lời một chữ "Được".

Lần này, cô bước chậm rãi đến Hoán y cục, thậm chí trên đường còn dừng lại ngắm cảnh một lúc.

Vào mùa hè, đầm sen nở đầy nụ sen hồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!