Chương 114: NT5

Cuối xuân năm Vĩnh Hựu năm đầu tiên, hoàng đế dẫn quần thần và thân quyến trong cung tới Nam Uyển cưỡi ngựa săn bắt.

Đáp Chu chờ mãi mới được cơ hội này. Đến buổi chiều, nàng lẩn tránh mọi người, thúc ngựa tìm đến một nơi vắng trên sườn đồi, rút cây còi trúc bên hông, khẽ thổi.

Chẳng bao lâu sau, nàng ngẩng đầu qua các ngọn cây nhìn lên trời, thấy một con chim ưng nâu sải cánh bay đến. Nhưng khi con ưng còn chưa bay đến gần, chợt có ánh bạc lóe lên trên không, một mũi tên sắt từ đâu bay tới bắn trúng ngay bụng chim ưng.

Chim ưng ra sức vỗ cánh, định bay lên cao, ẩn vào tầng mây, nhưng một mũi tên khác lại lao thẳng vào mắt nó, khiến nó xoay tròn rồi rơi xuống đất.

Sắc mặt Đáp Chu tái nhợt, nàng vội ghìm cương ngựa, thúc ngựa chạy đến chỗ chim ưng rơi.

Khi đến nơi, nàng thấy Tiêu Quắc khoác áo choàng đen, đội mũ đen, cưỡi ngựa với chiếc cung dài trên lưng, dài hơn cung bình thường vài thước, ánh lên sắc lạnh của sắt thép.

Hắn nhìn nàng với ánh mắt sắc bén, như thể đã chờ đợi nàng từ lâu.

Đáp Chu lăn xuống ngựa, ngồi xổm sờ chim ưng nâu nằm trên mặt đất, đôi cánh mềm mại, bụng ngực cứng đơ, nó đã chết.

Nước mắt nàng trào ra: "Sao chàng lại bắn chết chim ưng của ta…"

Chim ưng này nàng nuôi bên mình từ nhỏ, đã ở cạnh nàng mười năm.

Tiêu Quắc mặt lạnh lùng, đôi mày đen nhíu chặt.

Trong lòng hắn ngập tràn cơn giận dữ, hắn không ngờ Cáp Đáp Chu lại tuyệt tình đến vậy.

Hắn âm thầm hít sâu, tay nắm chặt ống tin lấy ra từ móng vuốt chim ưng, nén cơn giận, nói: "Nàng đã nhiều lần dùng chim ưng truyền tin ra ngoài, trẫm đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu nàng truyền tin cho Cáp Đại, định âm mưu thoát khỏi cung trở về phía bắc, trẫm không thể khoanh tay để yên được nữa."

Hắn nhắm mắt lại, rồi hỏi: "Nàng thực sự bỏ cả A Diễn lại sao?"

Đáp Chu dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, giận dữ nhìn hắn: "A Diễn giờ đã là con trai của Hoàng hậu rồi! Ta không muốn ở trong cung nữa! Những gì chàng hứa đều chỉ là lời nói suông, tại sao ta phải ở lại!"

Tiêu Quắc tức giận: "Được, được, được, Cáp Đáp Chu, trẫm đúng là đã quá dung túng nàng rồi. Nếu nàng đã có thể bỏ A Diễn lại thì từ nay cũng không cần gặp nó làm gì nữa."

Đáp Chu hận không thể nhảy lên tát hắn thêm một cái, nhưng Tiêu Quắc đã quay đầu ngựa, phóng đi.

Từ ngày đó, Đáp Chu không thể vào cửa cung Kiêm Hà nữa.

Nàng chỉ có thể đến ngự hoa viên "tình cờ gặp" Tiêu Diễn khi cậu bé ra ngoài chơi đùa.

Cuối năm Vĩnh Hựu năm đầu tiên, Lưu tần hạ sinh một hoàng tử, được đặt tên là Tiêu Luật, Lưu tần được thăng làm Lưu phi.

Đáp Chu từ đó không còn nói với Tiêu Quắc lời nào tử tế, ngoài những lời chúc "Bệ hạ cát tường" vào dịp lễ Tết, ngày thường nàng xem như trong cung không hề có người này.

Nàng không muốn gặp hắn, Tiêu Quắc cũng không đến tìm nàng.

Nàng lánh vào cung Bình Thúy để sống qua ngày. Đầu tiên nàng trồng một cây sơn trà, sau đó lại trồng thêm một cây anh đào.

Khi cây ra trái, Tiêu Diễn đã lớn thành một cậu bé biết chạy nhảy, thậm chí còn lén chạy đến cung Bình Thúy thăm nàng.

Đáp Chu không biết là do hoàng hậu ngầm đồng ý hay do hoàng đế cho phép, nhưng Tiêu Diễn đến thường xuyên, cung nhân cũng dần quen, không còn lo sợ như trước nữa.

Năm Vĩnh Hựu thứ tư, đầu năm Tiêu Quắc xử tử hai đại thần trong triều, lăng trì đến chết. Hai người bị buộc tội kết bè kéo cánh, tham ô, bán chức tước, cấu kết với bè phái, tổng cộng giết 1600 người, rồi lập sổ sách ghi lại tội trạng của 1600, lấy tên gọi "Gian đảng lục" để cho bá quan truyền tay nhau đọc.

Đến Lễ Vạn Thọ tháng năm năm ấy, Đáp Chu nhìn thấy Tiêu Quắc trong bộ hoàng bào vàng rực, đầu đội vương miệng gắn châu, trông vô cùng có phong thái ngút trời.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã ngồi vững trên ngai vàng.

Nàng chỉ lướt qua hắng một cái, rồi quay đầu tập trung vào những món ăn trước mặt.

Trong những buổi yến tiệc trong cung, Đáp Chu luôn ngồi ở góc xa nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!