Lá thư của Tiêu Quắc là viết cho Tề Uy, người vẫn còn ở Đan Thát.
Từ sau khi Tiêu Quắc bị bắt, Tề Uy không hề cùng quân rút lui mà lưu lại phía bắc Điệt thành.
Kinh thành được canh phòng nghiêm ngặt, lại thêm chim ưng canh gác, muốn cứu Tiêu Quắc không phải là chuyện dễ dàng. Lần trước Tiêu Quắc đã định trốn khỏi hoàng cung, sau đó đến Điệt Thành hội ngộ với Tề Uy nhưng không thành công. Lần này, Đáp Chu đã tiết lộ toàn bộ vị trí và cách bố trí của đại lao hoàng cung cho Tề Uy.
Ngày cướp ngục đã được định sau hơn một tháng, đêm ấy Đáp Chu lẩn tránh mọi người, rời khỏi thành trước.
Tề Uy cứu được Tiêu Quắc, đại lao hoàng cung lửa cháy ngút trời. Đoàn người thúc ngựa chạy tới mười dặm ngoài thành thì gặp Đáp Chu, ai nấy đều kinh ngạc.
Tiêu Quắc mình đầy máu me, ngồi trên lưng ngựa, kéo Đáp Chu lên ngựa.
Nàng khoác bộ áo đỏ, bên hông là dây lưng có đính ngọc đỏ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đã hơi nhô cao.
Tiêu Quắc ôm nàng đặt lên trước ngựa, nói: "Nàng đừng sợ."
Đáp Chu khẽ lắc đầu: "Ta không sợ."
Đoàn người lao nhanh về phía nam, phía sau truy binh không dứt, trên không tiếng chim ưng hót dài vang vọng, Đáp Chu ngẩng đầu thổi một tiếng còi trúc.
Chim ưng của nàng xé gió bay tới, lao vào chiến đấu kịch liệt với những con chim ưng khác.
Tề Uy cưỡi ngựa phía sau, không kìm được nhìn nàng thêm một cái, mày cau lại càng sâu.
Đám người trên thảo nguyên cuối cùng cũng cắt đuôi được truy binh, nhưng biên cảnh Đan Thát canh phòng nghiêm ngặt, tra xét khắp nơi, không có đường rời khỏi Đan Thát.
Đi đường vòng hơn ba tháng, Tề Uy cuối cùng dẫn đoàn người đến nơi ẩn náu phía bắc Điệt Thành.
Đáp Chu không thể tiếp tục thức đêm vượt hành trình như vậy, nàng đã thấy máu rỉ ra.
Tiêu Quắc không đi tiếp về phía nam, sau khi đút Đáp Chu uống thuốc an thai, đợi nàng ngủ yên hắn mới bước ra khỏi nội thất đặt chiếc giường mềm, đi ra ngoài nhà.
Nơi ẩn náu của Tề Uy là một trại ngựa, trại ngựa này được lập nhiều năm, buôn bán ngựa qua lại giữa Đan Thát và Đại Mạc, đồng thời cũng là nơi thu thập tin mật.
Tề Uy lo lắng hỏi: "Ngài đem nàng ta theo như thế liệu có ổn chăng?"
Tiêu Quắc đáp: "Đã là người của ta thì tất nhiên sẽ ổn."
Tề Uy thấy nét mặt Tiêu Quắc âm u, thấp giọng hỏi: "Ngài thực sự muốn đưa nàng ta về Đại Mạc? Cao vương phi có biết không? Hoành nhi lại đang tuổi nhiều suy tư…"
Tề Uy đã dạy Tiêu Hoành học võ nhiều năm, tình cảm sâu đậm, Tiêu Hoành là thế tử của Lộc Vương.
Lộc Vương Tiêu Quắc năm đến tuổi đội mũ đã được Hoàng đế ban hôn, năm sau Cao vương phi sinh ra Tiêu Hoành. Tiêu Quắc quanh năm lăn lộn trong quân ngũ, Bắc chinh nhiều lần, không ở trong kinh, thế hệ nối dõi ít ỏi, Lộc Vương phủ từ trước đến giờ chỉ có duy nhất đứa con này.
Đáp Chu là người Đan Thát, dù có sinh con cũng không thể kết nạp vào Lộc Vương phủ. Nếu sau này… Tiêu Quắc thật sự lên ngôi Hoàng đế, nàng càng không thể vào cung được.
"Tin tức không thông, Lộc Vương phủ chưa hề hay biết." Tiêu Quắc nhìn thẳng vào Tề Uy, nói: "Ta nhất định sẽ đưa Đáp Chu về."
Giọng nói của hắn trầm xuống: "Dẫu cho… dẫu không thể cho nàng danh phận, nàng cũng là người của ta, nhất định phải ở bên ta."
Trong lòng Tề Uy chấn động, Tiêu Quắc vốn lãnh đạm, dù với Lộc Vương phi cũng chỉ giữ lễ nghĩa, chưa từng bộc lộ tình cảm mãnh liệt. Nhưng giờ đây, trước mặt người Đan Thát này, Tề Uy mới nhìn thấy chút khác biệt.
Tề Uy lại nghĩ đến đứa con trong bụng nàng, nếu cũng là con trai, liệu Hoành nhi có bị thay thế hay không…
Ngay lúc tâm trí ông ta hỗn loạn nghĩ ngợi vẩn vơ, lại thấy Tiêu Quắc đột ngột quay người đi, mặt lập tức tối sầm lại.
Tề Uy vừa nhìn thì thấy ra Đáp Chu không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa gỗ nhìn hai người.
Lúc này trời đã nóng, nhưng Đáp Chu sợ lạnh, nàng khoác áo choàng đen của Tiêu Quắc. Nàng đứng đó, vài ngọn đèn trắng soi lên người nàng, bụng nhô cao, khuôn mặt lại tái nhợt như đèn lồng dán giấy trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!