Tháng chín đang tới gần, trong lòng Cao Quý công công lại thêm một nỗi lo.
Ngày sinh của hoàng hậu sắp đến, nhưng ngày này không dễ sắp xếp, đúng là khiến người ta khó xử. Mỗi năm trong cung đều không tổ chức tiệc mừng lớn, mà tính tình của hoàng hậu nương nương cũng không thích cả ngày phải gặp gỡ khách khứa, vì thế hằng năm chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhau mừng sinh nhật. Chỉ là năm nay, Cao Quý công công không biết hoàng thượng dự định thế nào.
Nếu như tổ chức bắn pháo hoa, thắp thiên đăng, mời một gánh hát hoặc giống như năm nào đó chuẩn bị một hồ nước nóng… những chuyện này đều cần chuẩn bị trước mới ổn thỏa.
Nghĩ đến đây, Cao Quý công công không kìm lòng được mà tìm đến hoàng thượng để hỏi rõ ý. Nào ngờ, năm nay hoàng thượng lại quyết định đưa hoàng hậu đi Nam tuần xuống Thanh Châu, còn công công ở lại cung trông coi hoàng thái nữ.
Cao Quý công công hỏi lại: "Bệ hạ, đi Thanh Châu cả đi lẫn về cũng phải mất hơn một tháng, nếu dừng chân tại phủ nha Thanh Châu một thời gian thì cũng là vài ba tháng, lão nô… lão nô…" Thật sự không thể đi theo được sao? Thật sự phải ở lại trong cung để chăm sóc hoàng thái nữ sao?
Hoàng thượng đáp: "Hoàng thái nữ mỗi ngày đều phải học bài, trong cung cũng có bạn học, thiếu sư và thái sư đều ở đây. Ngươi là người thân tín của trẫm, hãy để tâm chăm sóc con bé, nếu có việc cấp bách thì cứ gửi thư báo cho trẫm."
Trong lòng Cao Quý công công tuy yêu thương hoàng thái nữ, nhưng vẫn không khỏi có chút nuối tiếc. Thời gian ông ta theo hầu hoàng thượng đã lâu hơn nhiều so với hoàng thái nữ, huống chi Thanh Châu nay đã khác xưa, nay là nơi phố phường phồn thịnh, đất đai giàu có. Dù là vào thu, khí hậu nơi ấy cũng ấm áp, cảnh sắc dễ chịu.
Nếu có thể đi ngắm nhìn cảnh sắc thì ai lại không muốn đi chứ, nhưng xem ý của hoàng thượng, ông ta quả thực không thể đi rồi.
Haiz.
Ba ngày sau, đợi mọi chuyện trong cung được sắp xếp ổn thỏa, hoàng thượng liền cùng hoàng hậu khởi hành đi Thanh Châu.
Đã nhiều năm trôi qua từ lần cuối Cố Nghi xuất cung đi xa, tuy ngày thường vẫn thường lui tới biệt cung ở Tây Sơn hay phủ đệ Ô Sơn, nhưng cũng chỉ đôi ba ngày lại về. Lần này đi Nam tuần xuống Thanh Châu, dù nhanh nhất cũng mất hơn một tháng mới có thể trở về kinh.
Chuyến này Tiêu Diễn đi Thanh Châu là vì chuyện ở phủ nha Thanh Châu, Vương Tử Bá vừa mãn nhiệm ba năm, đúng ra phải về kinh thành để khảo mãn, nhưng Thanh Châu lại vừa phát hiện mỏ bạc mới, quả là một chuyện lớn.
Chính sách thu bạc theo diện tích đất đã thực thi nhiều năm, góp phần sung túc quốc khố, nhưng gặp phải hai năm mất mùa lại thêm một số thương gia đầu cơ lương thực, giá bạc đã có lúc biến động. Việc khai thác mỏ bạc là một trong những biện pháp giải quyết ổn thỏa.
Dù chuyến đi này là vì việc công, không hẳn là nhàn nhã, nhưng Cố Nghi thực sự… vui sướng vô cùng!
Trong cung, cô thân là hoàng hậu kiêm phụ huynh, vừa bị cung quy ràng buộc, lại phải làm gương cho người khác, đôi khi khó tránh khỏi cảm giác bị gò bó.
Nhưng ra khỏi cung thì khác hẳn, cả làn gió cũng trở nên tự do tự tại.
Họ đi theo đường thủy thuyền xuôi theo dòng sông Lạc, đi hơn nửa tháng đã đến cảnh sắc vùng đất phương Nam.
Hai bên bờ liễu xanh khói tỏa, lác đác một vài bến thuyền, thỉnh thoảng lại thấy thuyền hoa, thuyền sơn màu rực rỡ neo đậu.
Cố Nghi đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn bốn bề, hào hứng nói: "Nghe nói bến thuyền trong phủ Thanh Châu nay phồn hoa náo nhiệt, ca múa vui vầy, thiếp muốn ghé qua xem thử."
Tiêu Diễn đáp: "Được thôi, đợi khi vào đến địa giới Thanh Châu, chúng ta tìm một chiếc thuyền hoa để dùng bữa tối." Hắn nhìn về phía Cố Nghi, khẽ cười nói: "Ta nhớ nàng vốn thích ca múa, ngày trước nàng cũng rất thích xem vũ điệu chiến đấu ở phủ châu Đan Thát."
Cố Nghi thấy ánh mắt hắn trêu chọc, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra chiến vũ hắn nói là điệu múa của các chàng trai khoe thân hình tráng kiện.
Cô ngượng ngùng nhưng vẫn giữ lễ mỉm cười hai tiếng: "Phu quân có trí nhớ tốt thật đó." Nói xong liền quay đi giả vờ ngắm hoàng hôn vàng rực trên sông.
Tiêu Diễn chỉ cười mà không nói gì.
Khi thuyền đến bến Thanh Châu đã qua giờ Dậu.
Chuyến Nam tuần này mọi thứ đều giản lược, Tiêu Diễn vận áo choàng đen, thắt đai ngọc, còn Cố Nghi khoác áo khoác màu trà, bên trong là áo váy trắng ngà, cả hai đều cải trang thành thương gia bình thường.
Ba thị vệ theo sau, xuống thuyền đi một vòng, Cố Nghi chọn một chiếc thuyền hoa cao hai tầng.
Trên thuyền các cửa sổ chạm hoa hé mở, trong khung cửa bóng người lay động, tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên.
Trên các tầng lầu bốn góc mái chéo treo tám chiếc đèn lưu ly, trên khung đèn vẽ núi sông ngũ sắc.
Gió đêm lồng lộng, đèn hoa nhẹ nhàng xoay chuyển.
Ánh đèn chớp lóe trước mắt, Cố Nghi không khỏi nhìn thêm vài lần, cảm giác như một "vũ điệu ánh sáng" rực rỡ của chiếc thuyền hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!