*Trương Đình Khê ngươi lại bắt nạt người ta*
Tuân Trinh suy nghĩ nửa khắc: "Ngọc Chúc đã tìm được Tử Khanh, theo tính tình của nó, chắc chắn nó sẽ dẫn hắn trở về tìm các ngươi. Tử Khanh không muốn cũng sẽ bị nó lôi đi, đã như vậy, chúng ta chờ thêm một lát đi."
Lư Tử Khải gật đầu nói: "Tính tình của Ngọc Chúc, Tử Khanh không lay chuyển được muội ấy."
Tuân Trinh hỏi: "Lúc trước các ngươi có hẹn chỗ gặp nhau không? Nếu Ngọc Chúc muốn trở về tìm các ngươi, đại khái sẽ qua đó."
"Có." Phương Dĩ Mặc không quá tình nguyện, nhưng vẫn quay đầu chỉ vào Thanh Sơn Đạo bên bờ sông: "Chính là đình bát giác trên sơn đạo kia."
Vương Uẩn ngước mắt nhìn theo hướng Phương Dĩ Mặc chỉ, trên núi quả thật có một mái đình bát giác cột đỏ ngói vàng, thấp thoáng ở giữa cành lá xanh tươi, du khách trên đường núi đang bước từng bước lên, có lẽ là vì muốn ngắm cảnh từ trên cao.
Tuân Trinh mỉm cười: "Vậy đi thôi."
Do Phương Dĩ Mặc dẫn đường, mọi người đi lên dọc theo đường núi hẹp. Trong lúc đó, bởi vì đường xá khá xa, Phương Dĩ Mặc đề nghị kể chút chuyện thú vị để chọc cười.
Tuân Trinh không tham dự, chỉ lẳng lặng dự thính.
Hầu hết những gì họ kể là mẩu chuyện cười lý thú được ghi lại trong Hài Cự Lục của Chu Quý nhà Đường và Khải Nhan Lục của Hầu Bạch nhà Tùy. Vì những chuyện này đều có liên quan rất nhiều đến danh nhân lịch sử nên Vương Uẩn không biết buồn cười ở đâu, tuy trong lòng vẫn duy trì thái độ lạnh lùng, nhưng ngoài mặt vẫn nể tình mà mỉm cười. Cũng có lẽ là do những câu chuyện cười ở hiện đại quá mức hài hước nên cô chỉ cảm thấy chuyện bọn họ nói có chút thú vị, cũng chỉ có "có chút thú vị" mà thôi.
Phương Dĩ Mặc để ý thấy tâm hồn Vương Uẩn đang treo ngược cành cây, dừng câu chuyện cười đã nói được một nửa lại, cười nói với Vương Uẩn: "Sư nương có từng nghe nói đến Thơ Thổi Lửa của Vô Danh thị người Đường không?"
"Chưa từng nghe nói." Vương Uẩn thành thật lắc đầu.
Phương Dĩ Mặc nở nụ cười hơi ranh mãnh: "Xưa kia có đôi phu thê vô cùng yêu thương nhau. Một ngày nọ, trượng phu thấy thê tử đang thổi lửa nấu cơm thì đã xuất khẩu thành thơ: "thổi lửa môi son động, tay ngọc nghiêng thêm củi, xa xa nhìn trong khói, giống như hoa trong sương". Bài thơ này bị phụ nhân hàng xóm nghe được, phụ nhân đợi trượng phu về nhà, muốn trượng phu cũng làm một bài thơ cho mình, trượng phu đã nói:' thổi lửa môi thâm động, tay đen nghiêng thêm củi, xa xa nhìn trong khói, trông như Cưu Bàn Đồ*'".
*Cửu Bàn Đồ: là một loài quỷ chuyên hút hết sinh khí của chúng sanh, kể cả con người, có thân người đầu ngựa, với đôi ngọc hành to bằng quả bầu hay bình nước, còn gọi là quỷ bầu hay quỷ bí đao.
Giọng Phương Dĩ Mặc trầm bổng du dương, thần sắc rất sống động, thỉnh thoảng phối hợp với động tác tứ chi, đám người Lâm Phi Hoa "phụt" một tiếng bật cười.
Cưu Bàn Đồ chính là ác quỷ ăn thịt người, Vương Uẩn bị lời nói ác độc của trượng phu trong câu chuyện này chọc cho muốn cười, vui vẻ xong mới phát hiện Phương Dĩ Mặc mượn chuyện cười này trêu chọc cô và Tuân Trinh.
Vẻ mặt nghiêm túc của Lư Tử Khải không kìm được, mang theo chút ý cười: "Ngươi không biết nặng nhẹ như thế, không sợ tiên sinh trách phạt ngươi sao?"
Tuân Trinh cũng có chút dở khóc dở cười, "Tử Thận!"
Phương Dĩ Mặc lạy một cái: "Mạo phạm tiên sinh và sư nương rồi. Lúc trước ta đã nói với sư nương, ta là người không biết nặng nhẹ, mong sư nương đừng so đo với ta."
Vương Uẩn bị bầu không khí giống như bạn bè cùng đi dạo chơi ngoài thành này lây nhiễm, cười nói: "Ta thông cảm cho ngươi cũng được, nhưng ngươi có hứa hẹn gì không? Nếu không, không phải đã uổng công ta bị ngươi trêu chọc hay sao?"
Phương Dĩ Mặc không ngờ Vương Uẩn lại nói đùa với hắn. Hắn sửng sốt một lát, lại cười ha ha: "Sư nương đã gánh danh tiếng sư nương, ta đương nhiên sẽ đối đãi với sư nương như tiên sinh."
Vương Uẩn cười nói: "Vậy ta nhớ kỹ, ngươi cũng đừng nói mà không giữ lời."
Mọi người một đường nói nói cười cười, tiếng cười trong trẻo của các thiếu niên quanh quẩn ở trong núi, như kim ngọc va vào nhau, khiến người nghe cảm thấy vui vẻ.
Khi đi lên nữa, Tuân Trinh đột nhiên dừng bước chân.
"Tiên sinh làm sao vậy?" Vương Uẩn hỏi.
"Ngươi nghe đi." Tuân Trinh ôn hòa nói.
"Hả?" Lâm Phi Hoa phản ứng nhanh nhạy nhất: "Sao lại có tiếng nữ tử khóc?"
Lúc này, nhóm Vương Uẩn đang đi trên đường núi hẹp, gió núi thổi qua cây tùng sam cao lớn, tạo thành những lớp sóng lá, cộng thêm tiếng cười lúc trước, rất khó để ý thấy có thanh âm khác tồn tại.
Vương Uẩn tập trung chú ý vểnh tai lên cẩn thận nghe, mới mơ hồ nghe được một chút.
Đó là tiếng khóc đè nén của một cô gái, nức nở nghẹn ngào, như yêu ma trong núi, nếu nghe lúc nửa đêm thì sẽ nghĩ là đụng phải yêu quái trong núi, nhưng ban ngày ban mặt thì nghe thế nào cũng thấy là tiếng cô nương nhà ai đó chịu thiệt, trốn đi khóc lén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!