Ngoại truyện 1: Nguyên Tiêu
Mười Một tháng Giêng.
Hoàng đế đặc biệt hạ chiếu cho bách quan nghỉ mười ngày.
Các học trò của Tuân Trinh đều nhân dịp này về đoàn tụ với người nhà. Đang lúc rảnh rỗi, Tuân Trinh mang Vương Uẩn đi dạo xem chợ đèn hoa.
Phố lớn hẻm nhỏ, suốt đêm suốt sáng, mọi người nhộn nhịp, có múa lân, có bắn pháo hoa, có giải đố đèn.
Nhìn đâu cũng thấy mãi võ, vũ nữ, nhạc kĩ, váy lụa tung bay, tiếng trống, tiếng tiêu vang không ngừng.
Lần đầu tiên cô được đi dạo chợ đèn hoa, cứ như nhà quê lên thành phố, thường xuyên phát ra mấy tiếng cảm thán ngạc nhiên.
"Đó là gì?" Vương Uẩn chỉ vào một cái đèn lồng, hỏi.
Trên mặt đèn lồng vẽ mấy bức hình võ tướng, giấy chuyển động vòng tròn, ánh đèn ngang dọc, mấy hình người trên mặt đèn cũng chuyển động theo, liên tục không nghỉ, đẹp tới mức khiến cô quên cả thở.
"Là đèn kéo quân." Tuân Trinh nhìn qua, cười nói.
Vương Uẩn hơi ngại ngùng, cô từng nghe nói đến đèn kéo quân, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.
"Sông Hán nối nhau chòm sao rụng
Lầu cao giăng mắc dãy trăng treo"
Trên lầu cao, trên cây đều treo đèn, sáng rực cả một vùng trời, khiến sao trời cũng mờ đi.
Vương Uẩn đã hiểu hết được ý cảnh "Gió đêm đông khiến cho hàng nghìn cây đèn hoa rộ nở, gió càng thổi thì những ngọn nến hoa càng xao động, sao rụng như mưa".
Thỉnh thoảng có vài đứa bé cầm theo một dây pháo, hi hi ha ha chạy qua trước mặt hai người. Vương Uẩn vừa định cảm thán xưa nay luôn có trẻ con nghịch ngợm thì đã bị chúng đụng cho lảo đảo.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tuân Trinh nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, không để cô bị ngã sấp mặt.
"Tiểu hữu không sao chứ?" Y nhỏ giọng hỏi.
Vương Uẩn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Tuân Trinh đang kéo tay mình.
Tuân Trinh cúi đầu nhìn theo tầm mắt cô, mới phát hiện ra không ổn.
"Xin lỗi, nhất thời nóng lòng, xúc phạm tiểu hữu rồi." Tuân Trinh vừa nói vừa rút tay về.
Vương Uẩn vẫn ngây người.
Trong lúc hai người đang giằng co, trong đám trẻ vừa chạy qua, đột nhiên có người quay đầu lại.
"Uẩn tỷ!"
Vương Uẩn bối rối, một người chạy ra khỏi đám trẻ, liên tục vẫy tay với cô.
"Ngọc Chúc?"
Người đó chính là Sài Ngọc Chúc. Nàng ấy chạy đến trước mặt Vương Uẩn, không đỏ mặt cũng không thở dốc, cười hì hì.
Hôm nay Sài Ngọc Chúc mặc áo tiểu quái màu đỏ, váy lụa trắng, cổ áo đính lông, trông như cái đèn hình thỏ trong tay Vương Uẩn.
"Ngọc Chúc cũng tới xem hoa đăng sao?" Tuân Trinh cười hỏi.
"Chào tiên sinh!" Sài Ngọc Chúc vui vẻ chào: "Con vào Trương Đình Khê cùng nhau đi xem hoa đăng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!