Chương 15: Học trò

Ngón tay Tuân Trinh khẽ gõ lên mặt bàn, sắc mặt y trở nên kì dị: "Cô bé đó?"

"Sao thế?" Vương Uẩn không hiểu ý của y.

"Nghe tiểu hữu kể, có lẽ ta biết nó."

"Gì cơ?" Mặt Vương Uẩn đầy mơ hồ.

Tuân Trinh lại biết cô bé dũng mãnh lại bạo lực kia á?

"Ngươi có biết cô bé đó tên gì không?" Tuân Trinh không đáp mà hỏi ngược lại.

Vương Uẩn suy nghĩ, thoáng có chút ấn tượng, không biết có đúng không nữa.

"Hình như thanh niên mặc áo tối màu tên Trương Đình Khê, bạn hắn gọi hắn là Tử Khanh, cô bé kia, hình như tên Sài Ngọc Chúc."

Lúc đó nhiều người ồn ào, cô chỉ nhớ mang máng được hai người, không nhớ được tên hai người còn lại.

Tuân Trinh tỏ vẻ "quả thế", trong mắt hiện ra ý cười: "Đúng là chúng rồi."

"Tiên sinh biết sao?"

"Trương Đình Khê là học trò của ta, tự là Tử Khanh, cũng là cháu của học sĩ nội các Trương Hằng Ngọc."

Trương Đình Khê là học trò của Tuân Trinh sao? Ông nội hắn là đại học sĩ nội các nữa?

Vương Uẩn giật mình, chẳng trách hắn đạp tên ăn mày, bị vây xem mà không lộ ra chút sợ hãi nào, đánh xong lại ném cho tên ăn mày hai lượng bạc nữa.

Ở cổ đại, đánh chửi người hầu, sủng thiếp diệt thê đều không phải hành động vẻ vang gì, càng đừng nói đến việc ức hiếp một tên ăn mày giữa đường phố kinh thành nữa.

Nói tới hai lượng bạc, Tấn triều không như trong phim, tiện tay ném ra một trăm lượng bạc trắng hoặc một ngàn lượng vàng, ở kinh thành, số tiền này đã mua được rất nhiều rồi.

Trương Đình Khê dám làm như thế, hóa ra hắn ta là thế hệ thứ hai nhà quan.

Trương thị là danh gia vọng tộc trong kinh thành, trong tộc có rất nhiều người làm quan. Trương Đình Khê là cháu trai của Trương Ngọc Hằng, rất có quyền thế, nên hành động của hắn cũng là bình thường.

Tuy nhiên, nhìn thanh niên hung ác đó và Tuân Trinh ồn hòa trước mắt mình, cô rất khó tin hai người họ là thầy trò. Chẳng lẽ hắn đang trong thời kỳ nổi loạn hay sao?

Nghĩ đến đó, suýt chút nữa cô đã sặc bởi nước miếng của mình.

Còn đại học sĩ nội các…

Vương Uẩn lén nhìn Tuân Trinh. Trước mắt cô là một người mới hơn ba mươi tuổi đã vào nội các rồi. Cuộc đời Tuân Trinh trước khi cô gả cho y, cha cô đã từng nhắc đến nhiều lần.

"Ta không hiểu vì sao nó lại làm ra hành động đó." Tuân Trinh khẽ thở dài.

Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh đang có vẻ thoải mái, trong lòng thầm đồng cảm với Trương Đình Khê, còn lẳng lặng cầu nguyện cho hắn nữa. Chuyện này chẳng khác gì gây chuyện bên ngoài trường, bị học sinh cùng lớp thấy được rồi về mách thầy chủ nhiệm.

"Để tiểu hữu chê cười, là ta dạy dỗ không tốt."

Vương Uẩn lắc đầu: "Thanh niên mà, nhất định có chút kích động."

Thật ra hai chuyện này không liên quan đến nhau nhiều lắm. Cô nghĩ đến lúc mình học cấp ba, các nam sinh trong lớp gọi một đám côn đồ đến đánh hội đồng, cuối cùng bị nhà trường chỉ đích danh phê bình, lại không khỏi xúc động. Dù là cổ đại hay hiện đại, ai cũng có những năm tháng tuổi trẻ kích động.

Tuân Trinh nghe lời nói như mang theo cảm xúc của Vương Uẩn, cười không ra tiếng: "Nếu ta nhớ không nhầm, năm nay tiểu hữu chưa tới hai mươi đúng không."

Bây giờ Vương Uẩn mới nhớ, ở trước mặt Tuân Trinh, mình gọi học trò của y là thanh niên.

Cô lặng lẽ đỏ mặt, quá mất mặt, mình mới là người nhỏ nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!