Chương 14: Ta không chỉ mắng ngươi còn muốn đánh ngươi

Người tới là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, hai búi tóc được cột lại bằng dây lụa đỏ, hai cây trâm hai bên có gắn trân châu và lưu tô, tóc mái ngắn mềm mại che trán. Cô ấy mặc váy hoa màu nâu nhạt, lúc đi, vạt váy nhẹ nhàng đung đưa, như hoa hạnh mùa Xuân, vô cùng đáng yêu.

Vương Uẩn hứng thú dừng bước lại, nhìn tiểu cô nương và ba người kia, bên tai lại nghe tiếng bàn luận xôn xao của người khác.

"Trẻ con nhà nào thế?"

"Cô bé đáng yêu quá, nhưng mà hơi hung hãn, vừa nhìn đã biết không dễ làm thân rồi."

Tiểu cô nương không nhìn ai khác, chạy thẳng đến trước mặt thiếu niên kia, mở to đôi mắt trong sáng, như thể rất tức giận: "Ngươi được lắm Trương Đình Khê! Lại chạy tới đây ức hiếp ăn mày!"

Giọng cô ấy như khe núi băng tan ngày Xuân, vừa trong trẻo, vừa mang khẩu âm Tứ Xuyên.

Thiếu niên mặc áo tối màu và hai người bạn nhìn thấy cô bé kia thì như nhìn thấy tiểu bá vương, sắc mặt đều thay đổi.

Thiếu niên mặc áo tối màu tỏ vẻ khổ sở: "Sao ngươi lại tới đây?"

Đôi mày thanh tú của cô bé nhướng lên, trông cô ấy khá ngông nghênh, khí thế còn mạnh hơn thiếu niên mặc áo tối màu mấy phần. Cô bé chỉ vào thiếu niên mặc áo màu vàng nhạt, chất vấn: "Sao nào? Giang Trật, Lục Hiên, các ngươi tới được mà ta không tới được à?"

Thiếu niên mặc áo tối màu nhíu mày lại: "Sài Ngọc Chúc, ngươi không đi theo họ, sao đến được đây?"

Cô bé hung hãn quay đầu lại: "Trương Đình Khê, ngươi câm miệng! Ngươi gọi ta là gì cơ?"

Thiếu niên mặc áo tối màu, có lẽ nên gọi là Trương Đình Khê, lập tức xanh mặt lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi dặn ra ba chữ vô cùng nhỏ: "Tiểu cô cô."

Tiểu cô nương này lại là trưởng bối của Trương Đình Khê.

Cô bé hài lòng gật đầu: "Ngoan."

Nhưng nụ cười trên mặt cô ấy chưa kéo dài được ba giây, cô ấy lại đã chỉ vào Trương Đình Khê mà mắng: "Sao ta lại ở đây? Còn không phải vì ngươi à? Đã nói là cùng nhau đi đạp thanh*, Tử Thận chỉ giỡn với ngươi thôi, ngươi lại coi là thật, phẩy tay đi mất, làm hại chúng ta phải đi tìm! Vậy cũng tốt, cũng để ta thấy được ngươi đang ức hiếp một tên ăn mày! May mà ngươi còn nhớ được tiểu cô cô ta đây, ta còn tưởng ngươi đã quên mất ta là ai từ lâu rồi chứ!

Nếu cha ngươi mà biết ngươi đi đạp một tên ăn mày, không đánh gãy chân ngươi mới lạ!"

Trương Đình Khê nghe tiểu cô nương nói, như thể rất tức giận, lạnh lùng nói: "Tìm ta làm gì? Các ngươi không tìm ta, không vui vẻ tự tại hơn à? Chắc sau khi ta đi, mấy người bọn họ vui lắm chứ?"

Cô bé giậm chân: "Chúng ta vui chỗ nào? Trương Đình Khê, ngươi đang quậy phá gì đây?"

"Ta quậy phá á? Các ngươi tự đề cao mình quá rồi."

"Không phải thế thì sao ngươi phải chạy chứ?"

"Chân mọc trên người ta, ta cảm thấy không thú vị, sao không thể đi được?"

"Huynh trưởng ta nuôi ngươi lớn thế này, ngươi lại như vậy à?" Cô bé không nói lại thanh niên thì nóng nảy, đỏ mặt lên nói: "Lát nữa về, ta nhất định sẽ nói với huynh trưởng chuyện tốt ngươi làm hôm nay!"

Mách lẻo? Mách phụ huynh à?

Vương Uẩn nghe xong, nụ cười vừa mới nín lại đã không nín được nữa, cô cười thành tiếng.

Nụ cười không đúng lúc, lập tức Vương Uẩn đã bị chú ý.

Trương Đình Khê nhìn Vương Uẩn, nói bằng giọng bất thiện: "Buồn cười lắm à?"

Vương Uẩn bất đắc sĩ với sự giận cá chém thớt của hắn, cô chỉ là quần chúng đứng xem, hắn lại giận cô làm gì chứ?

Cô đang muốn quay đi, cô bé kia lại chạy đến trước mặt cô, ngẩng lên nhìn thiếu niên mặc áo tối màu: "Trương! Đình! Khê! Ngươi ức hiếp cô nương nhà người ta là sao hả? Ngươi có còn là nam nhân không?"

Vương Uẩn được một cô bé chưa thành niên bảo vệ, cô bé còn gọi cô là cô nương nhà người ta, cơ thể nhỏ nhắn đứng chắn trước mặt cô. Phát hiện ra điều này, cô có chút dở khóc dở cười.

Cô vỗ vai cô bé: "Cảm ơn muội, ta không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!