Sau một đêm này, cách hai người ở chung đã có sự thay đổi.
Ngày hôm sau, An Sênh vẫn không đi làm, đúng như mong muốn của Phí Hiên, ở nhà với anh.
An Sênh không đưa Phí Hiên vào căn phòng nhỏ nữa.
Giai đoạn đầu là cưỡng chế hạn chế tự do của anh.
Chính là để anh tự nguyện ở bên cạnh cô.
Tất nhiên, trong giai đoạn thứ hai này, kết quả không quan trọng, mà là quá trình.
Trong quá trình "tự nguyện" này, Phí Hiên phải hiểu rằng nếu dựa dẫm vào một người, cuộc sống sẽ rất đau khổ, đừng làm những gì mà chính mình không muốn với người khác.
Cuối cùng, thứ mà An Sênh muốn không phải là một bệnh nhân Stockholm*, mà là một Phí Hiên, khi hai người ở bên nhau, anh không thể mọc gai làm tổn thương người khác.
*Stockholm: Hội chứng stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
Cô không trói buộc Phí Hiên.
TV vẫn sẽ mở, trên đó vẫn chiếu tin tức Phí Sư tìm người.
Lại nhắc đến Phí Sư, thật sự là một người rất trung thành và tận tâm với Phí Hiên.
"Chủ công" mất tích không rõ, vậy mà anh ta không có ý định soán ngôi sao?
Mỗi lần Phí Hiên nhìn đến tin tức này, anh đều dừng lại, thần sắc phức tạp, sau đó quay sang nhìn An Sênh.
Mỗi lần như vậy, An Sênh đều chờ.
Chờ Phí Hiên đưa ra yêu cầu với cô, nhưng mỗi lần anh chỉ nhìn cô một lát, sau đó chuyển kênh.
Cô thật sự không nghĩ tới Phí Hiên mới vừa bị bệnh, bị nhốt mấy ngày, gai nhọn trên người đều thu liễm không ít, trở mình biến thành một con cừu nhỏ nguyện ý bị nhốt.
Mấy ngày kế tiếp, An Sênh cũng dứt khoát không đi làm.
Hai người ở bên nhau cả ngày, Phí Hiên cũng chậm rãi phục hồi tinh thần.
Anh không còn sững sờ nữa, nhưng vẫn bám dính lấy cô cả ngày.
Chỉ là tính khí của anh dường như đã thay đổi.
Cô cảm thấy khó chịu với sự ngoan ngoãn này của anh.
"Đinh đoang"…Chuông cửa vang lên.
Gần đây khẩu vị của anh rất tốt, ăn rất ngon.
Ban ngày, trước mặt An Sênh, anh dùng di động để gọi món.
Bình thường đều đặt giao đến tận nhà.
Mỗi lần chuông cửa vang lên, Phí Hiên đều nhìn An Sênh trước.
Hiện tại anh không còn mang xiềng xích quanh cổ, nhưng lại tự giác hơn lúc còn ở trong tầng hầm.
Mấy hôm nay, An Sênh chưa bao giờ khóa cửa.
Nơi này cũng không giống như căn phòng nhỏ dưới hầm dù anh có chìa khoá cũng không thể mở được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!