Editor: Endy.
Bởi vì hai người ôm nhau không một kẽ hở, cô cảm nhận được hô hấp nặng nề của Phí Hiên, toàn thân liền cứng ngắc.
Bất quá chỉ giằng co trong chốc lát, Phí Hiên rất nhanh liền khôi phục, đưa tay sờ sờ tóc An Sênh, đáp, "Là được định chế, thích không?"
An Sênh thành thực gật đầu, "Nghe được mùi thơm…" An Sênh kề sát vào tai Phí Hiên, cơ hồ vùi trong cổ anh, tay sờ mặt anh, "Giống như bị nghiện."
Phí Hiên cúi đầu, cong môi cười, "Nếu em thích, anh có thể xịt mùi này cả đời."
An Sênh nở nụ cười, "Anh chỉ hơn em có hai tuổi, động một chút là nói cả đời." cô có chút cảm thán nói, "Anh có biết một đời dài như thế nào không…"
"Kể từ bây giờ, đến lúc xuôi tay." Phí Hiên nói, "Tin tưởng anh, anh nói được nhất định sẽ làm được."
An Sênh có chút không chịu được.
Chung quy, ai không thích lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển chứ.
Hai người cứ lẳng lặng nằm như vậy, người Phí Hiên rất ấm, còn thơm nữa.
Bây giờ cũng đã nửa đêm, đồng hồ sinh học của cô quấy phá, An Sênh mơ mơ màng màng nghe tiếng tim đập hữu lực của anh, bất tri bất giác liền rơi vào giấc ngủ.
An Sênh ngủ cũng không tính là không biết trời trăng mây gió, nhưng cô bị Phí Hiên ôm đến chỗ khác từ lúc nào, cô lại không biết.
Lúc bị đánh thức, là cảm giác trên mặt được một chiếc khăn mặt nóng nóng lau, An Sênh bắt được cánh tay của Phí Hiên.
"Làm cái gì?" Cô mơ hồ không rõ nói.
Phí Hiên an vị bên cạnh cô, đem cô kéo vào trong ngực, "Muốn hay không rửa mặt rồi ngủ tiếp?"
"Rửa mặt cái gì?" ánh mắt của cô không mở, không biết đây là chỗ nào, còn tưởng là phòng bao.
Cô dựa vào ngực Phí Hiên, hỏi anh, "Đồng Tứ bò xuống tới nơi rồi sao?"
Phí Hiên không trả lời, mà nhẹ nhàng lau mặt cô, "Nếu em không muốn rửa mặt, thay đồ rồi ngủ có được không?"
An Sênh không kiên nhẫn mở mắt, nhìn căn phòng xa lạ nhưng có chút quen thuộc, dùng sức trừng mắt, trong lúc nhất thời cô còn cho rằng hệ thống đang quấy phá, chính mình hoa mắt.
May mà nhiệt độ cơ thể ấm áp dễ chịu của Phí Hiên làm cho cô cảm thấy chút ít chân thật.
Cô ôm lấy eo Phí Hiên, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, lại xoa xoa hai mắt, cảnh vật trước mắt vẫn như cũ, lúc này mới lên tiếng hỏi, "Đây là chỗ nào?"
Phí Hiên đem khăn mặt đặt ở đầu giường, từ phía sau ôm An Sênh, thấp giọng nói, "Là phòng ở khách sạn, hiện tại đã hơn hai giờ sáng, chúng ta ngủ ở đây đêm nay được không?"
"Đồng Tứ còn chưa bò xuống tới nơi sao?" An Sênh nhíu mày hỏi.
Phí Hiên tránh nặng tìm nhẹ, "Trước tiên em đi thay quần áo, nếu không muốn rửa mặt, anh giúp em lau mặt."
Hôm nay An Sênh mặc váy được cắt may vừa vặn, quả thật có chút không thoải mái.
Cô sờ soạng trong chốc lát, Phí Hiên cầm điện thoại đưa cô, An Sênh nhìn đồng hồ, quả thật bây giờ không thích hợp để trở về nhà.
Ở một đêm liền ở một đêm.
Cô ôm Phí Hiên có chút mơ hồ, tay bị anh nắm lấy hôn, có chút ngứa liền rụt lại.
Trong phòng chỉ có chiếc đèn bàn sáng, ánh sáng không đủ, An Sênh nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng biết vì sao cảm thấy căn phòng này quen thuộc.
Đây là phòng tổng thống, trước kia khi còn làm việc ở đây, cô đã từng phục vụ ở phòng này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!