Editor: Endy.
An Sênh không biết Phí Hiên đang nói lộn xộn cái gì, cô không dám động.
Vừa động liền đau đến nhe răng trợn mắt.
Đường đường là người đã sống hai kiếp, bây giờ lại bị thằng nhóc cẩu con nhéo sau gáy…
Da của cô liệu có bị ngắt ra luôn không?!
Bị nhéo ở sau gáy thật sự không động được, đừng nói cẩu, người cũng không động được!
An Sênh không dám động, chỉ có thể gân cổ rít gào, "Phí Hiên! Bệnh thần kinh, biếи ŧɦái! Nói hay lắm chia tay! Đã chia tay, bây giờ anh còn muốn dây dưa! Anh cứ như vậy cũng thật đê tiện."
An Sênh cũng cào lấy hai tay Phí Hiên, đề phòng anh ra tay độc ác.
Ngón tay không nhàn rỗi, cào vài đường đỏ trên tay Phí Hiên.
"Tôi đê tiện…" Phí Hiên âm trầm cười gật đầu, đầu lưỡi lướt qua hàm răng.
Nhìn hai mắt An Sênh đã muốn nổi hoả đến nơi.
"Tôi đê tiện, bệnh thần kinh, biếи ŧɦái…" Phí Hiên níu chặt An Sênh, xách cô kéo gần lại phía anh.
An Sênh thét chói tai, móng vuốt.. không…bàn tay múa loạn, thành công vẽ vài đường trên mặt Phí Hiên.
"Buông ra! Cứu mạng a! Biếи ŧɦái gϊếŧ người!" dư quang nhìn thấy Đinh Oánh Khiết đứng phía sau hai người, An Sênh cầu xin giúp đỡ, "Tiểu thư, cô nhanh gọi bảo vệ, cái tên ngu ngốc này phát bệnh!"
Đinh Oánh Khiết vẫn ở bên cạnh nhìn, vốn đã muốn xen vào, nhưng cô ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Phí Hiên.
Bình thường nếu như bất mãn chuyện gì, cùng lắm anh chỉ trầm mặt xuống.
Còn bây giờ, tức đến muốn giậm chân, Đinh Oánh Khiết thật không dám tiến lên.
Bất quá An Sênh đã lên tiếng, cô ta lập tức "đánh rắn theo côn thượng", bước nhanh đến bên người Phí Hiên, nhẹ lay bả vai anh.
"Phí tổng…"
Phí Hiên ngay cả đầu cũng không quay, gắt gao trừng mắt nhìn An Sênh, còn An Sênh hướng về phía Đinh Oánh Khiết rống lên, "Đi tìm bảo vệ a---"
"Tiểu Đinh, cô xuống lầu dưới nói với Hầu tổng một tiếng." Phí Hiên nói, "Tôi có việc cần phải giải quyết."
"Phí…" Đinh Oánh Khiết lại mở miệng, một câu lại nuốt vào trong cổ họng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Phí Hiên cúi người, khiêng An Sênh lên vai.
An Sênh như con gà mái bị bắt, chân đạp loạn xạ, cánh tay vung vẩy, cả người bị Phí Hiên khiêng lên, cô liền cắn một ngụm trên lưng anh.
Phí Hiên bị cắn run lên, nhưng bước chân cũng không ngừng.
Bước chân dài hướng về cuối hành lang, đi thẳng đến phòng anh.
Dọc đường đi, miệng An Sênh không rảnh để kêu la, đợi đến lúc vào phòng, cô bị quăng lên sofa, lúc này hàm răng mới rời khỏi lưng Phí Hiên.
Bây giờ cô có muốn kêu cũng vô dụng.
Phí Hiên dễ dàng đem An Sênh bắt về phòng, tuỳ ý cô giãy dụa.
Trên lưng anh thực đau, nhíu mày cởϊ áσ khoác tây trang, kéo cavarat, đem An Sênh vừa mới giãy dụa ngồi đè trên ghế sofa.
Anh bắt đầu cởi nút áo tây trang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!