Editor: Endy.
An Sênh dán lưng vào thang máy, trừng lớn mắt nhìn bàn tay trước mặt, cửa thang máy từ từ mở ra.
Cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra lý do nào để thoái thác, giải thích chuyện đêm hôm khuya khoắt cô chạy ra ngoài làm cái gì.
Cửa thang máy mở ra, An Sênh giương mắt nhìn, cả người nín thở, nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Ngoài cửa có hai người bước vào, một người là đàn ông, người còn lại là một người phụ nữ trung niên.
Hai người đều mang vẻ mặt u sầu, nhìn thấy An Sênh dựa vào vách thang máy, tay còn cào vào tay vịn, bộ dáng đứng không vững, lại thấy cô còn mặc đồ bệnh nhân.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, người đàn ông hỏi.
"Cô gái, cô làm sao vậy?"
An Sênh hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đứng thẳng, lắc đầu nói, "Không có việc gì…" khoé miệng cô giật giật, nở một nụ cười cứng nhắc.
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh bấm nút thang máy, An Sênh gắt gao nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Bỗng nhiên cánh tay cô bị người khác chạm một cái, doạ cô giật nảy người.
"Cô muốn đi tầng mấy?" Người đàn ông chỉ xuất phát từ lòng hảo tâm, không nghĩ An Sênh sẽ sợ như vậy.
"Lầu một." An Sênh hung hăng nhắm chặt mắt, tựa vào vách thang máy, tự trấn định sau một hồi khẩn trương đến muốn rút gân.
Phí Hiên hẳn là còn đang ngủ.
Rất nhanh đã đến lầu một, An Sênh theo hai người trứơc mặt bước nhanh ra ngoài.
Nửa đêm, đại sảnh bệnh viện vẫn còn vài người tới lui, nhưng vẫn rất thưa thớt.
An Sênh đi thẳng đến cửa đại sảnh, mỗi khi có người đi vào, kéo rèm lên liền mang theo một trận khí lạnh.
Từ cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy tuyết phủ trắng bên ngoài.
Nhiệt độ ở đại sảnh không thể so với lúc trong phòng bệnh, khí lạnh theo bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi thấm vào người An Sênh, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cỗ hưng phấn bí ẩn.
Một bước.. hai bước.. ba bước..
cô bước đi không hề dừng lại, rốt cuộc đi đến cửa chính, xốc rèm lên, một trận gió lạnh thổi tới, nháy mắt bao phủ toàn thân cô.
An Sênh không chịu được run rẩy vài cái.
Cô ôm lấy bả vai, chỉ dừng lại cửa một chút liền cất bước ra ngoài.
Tuyết rơi rất lớn, bay lả tả đầy trời.
Trừ những ánh đèn trên phố, bây giờ cả con đường chỉ một màu trắng.
An Sênh theo cửa đi ra, mới bước vài bước, răng đã đánh cầm cập vì lạnh.
Nhưng bước chân cô vẫn không dừng, cẩn thận bước xuống từng bậc thang, tránh chho tuyết rơi vào trong dép lê.
Dép lê này là của Phí Hiên nên số đo rất lớn.
Phí Hiên đúng là bệnh thần kinh, trừ nội y là số đo của nữ, còn lại tất cả mọi thứ đều chuẩn bị cho An Sênh giống như anh.
Đi vài bước, rất nhanh tuyết đã rơi vào dép, nhanh chóng tan ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!