Chương 20: Tôi Muốn Hôn Em

Tên cẩu làm bậy Phí Hiên lại tới nữa.

Có còn là người không?

An Sênh ở trong lòng điên cuồng gào thét, sau đó không thể làm gì trơ mắt nhìn Phí Hiên ngồi xổm bên giường, tiến lại gần, thập phần ngây thơ hôn hôn mặt cô.

Còn thấp giọng nói, "Em cứ nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền em."

Phí Hiên nói rất điềm nhiên, nói xong không biết mâm mê cái gì trên mặt đất, An Sênh nhìn không thấy, cũng không có ý định phản ứng lại, nghĩ một lát không có việc gì thì anh sẽ đi.

Nhưng sau đó một loạt tiếng vang nhỏ, An Sênh liền nghe thấy từng đợt tiếng động nhỏ, như thứ gì đó bơm hơi.

Một thoáng sau, thật sự không chịu được lòng hiếu kỳ, An Sênh vụиɠ ŧяộʍ quay đầu, nương theo ánh sáng nhìn đến một thứ.

Theo chân Phí Hiên đang dẫm từ từ phồng cao lên, cuối cùng dừng lại ngang giường An Sênh.

An Sênh nhìn món đồ chơi đột nhiên xuất hiện.

Đợi đến khi Phí Hiên đứng dậy, cầm tay cô, khi có khi không dùng đầu ngón tay thổi mạnh vào lòng bàn tay cô, An Sênh mới phản ứng được, này cũng thật con mẹ nó là cái nệm hơi.

Phí Hiên đây là gây rối cô còn chưa đủ, còn muốn ở lại? Y tá có biết không? Cô là bệnh nhân bị thương nặng đó!

"Anh làm cái gì vậy?" An Sênh đoán chừng ban ngày Phí Hiên bị trúng độc, hiện tại đã muốn kích động không đứng dậy nổi.

"Tôi ngủ cùng em." Không thể không nói, dưới ngọn đèn mông lung, nếu không biết, cô còn thật sự bị giọng nói của anh chích điện.

Nhưng An Sênh căn bản đã trở thành vật cách điện với Phí Hiên.

"Y tá hai giờ kiểm tra phòng, anh nếu bị phát hiện không những bị đuổi ra còn rất khó coi." An Sênh giảng đạo lý.

Hiện tại trong đầu Phí Hiên nào còn chỗ cho đạo lý, anh thân là nam chính, trừ hoàn cảnh gia đình có chút kỳ quái, hai mươi mấy năm qua đều xuôi buồm thuận gió, chưa từng trải qua loại tai nạn xe cộ đến nỗi thăm cửa diêm vương.

Cho nên vụ tai nạn lần này đã làm kinh tâm động phách đến "tình yêu" tâm can của anh, làm gì còn chỗ để nghĩ những việc khác.

Hiện tại nhắm mắt đều là An Sênh, ngủ trong mộng là An Sênh, ngay cả lúc uống cháo, mùi thơm gạo còn vương trên môi cũng có thể nghĩ đến đôi môi ấm áp của An Sênh.

Anh như rơi vào bể tình, đâu đâu cũng là hình ảnh An Sênh, như tẩu hoả nhập ma.

"Không cần lo lắng, tôi đã cho một đứa em khác trông coi, so với Phí Sư tốt hơn, nhất định sẽ xử lý tốt y tá." Nhưng là tốn số tiền lớn để mời toàn bộ y tá và bác sĩ trực ban đi ăn.

Hao tổn tâm trí nhiều như vậy, đổi lại nằm đối diện An Sênh, tay cầm tay đi vào giấc ngủ.

An Sênh nghẹn họng không nói gì, mắng chửi cũng đã mắng ban ngày, nổi giận hiện tại nàng cũng không có năng lực.

Cùng Phí Hiên nhìn nhau trong chốc lát, ý định cùng anh nói đạo lý.

"Phí Hiên, đầu óc anh có vấn đề."

Phí Hiên nhướn mày, nắm tay An Sênh hôn.

"Anh đây là…" An Sênh nghĩ nghĩ, bỏ tay Phí Hiên ra, "Lúc trước anh rõ ràng không thích tôi, xảy ra chuyện này liền tốt với tôi, đây không phải là do anh thật lòng."

Phí Hiên vừa nghe liền ngây ra, An Sênh thấy anh nghe lọt vội vàng nói, "Cái này là do tác dụng của adrenalin*, chỉ cần qua một thời gian không lâu, thậm chí không cần đợi đến lúc chúng ta khỏi bệnh, tình cảm của anh sẽ biến mất."

(*Adrenalin: một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)

"Chuyện ở cùng một chỗ không thể nói đùa." An Sênh nói.

"Tôi không nói đùa." Phí Hiên nói, "Tôi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!