Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Endy.

An Sênh không lập tức lên tiếng, cô không muốn tin lời Phí Hiên. Tên cẩu này chẳng phải đáp ứng chia tay rồi, bây giờ nhìn thấy cô như chó nhìn thấy xương nhào lên, đem cô cắn đau hết người…

Phí Hiên đợi cô trong chốc lát, không được đáp lại, anh hôn hôn cổ cô, động đậy chân.

An Sênh ngồi trên người Phí Hiên, cả người cứng đờ, muốn đứng dậy, nhưng eo lại bị Phí Hiên giữ chặt. Sắc mặt cô đỏ bừng, dưới tình thế cấp bách, đầu nghiêng sang hung hăng va chạm…

"Bốp" một tiếng, lưng Phí Hiên bị thương bị An Sênh đẩy cho choáng váng, nắm lấy hông cô, nói, "Không đáp ứng cũng được, vậy em cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi tôi ba bước. Dù sao em cũng mắng tôi cầm thú, liền thật sự muốn cầm thú cho em xem. Tôi nói được thì làm được!"

An Sênh không dám động, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, dùng sức kéo tay Phí Hiên, cắn răng nhận mệnh nói, "Anh nói đi, muốn tôi đáp ứng anh cái gì! Anh không được yêu cầu quá phận. Chó điên cũng sẽ nhảy tường!"

Phí Hiên đặt đầu trên lưng An Sênh, rầu rĩ nở nụ cười, "Đương nhiên không quá phận. Tôi sẽ không yêu cầu em ở bên cạnh tôi, lại càng sẽ không hạn chế tự do của em."

"Thật sự?" An Sênh hoài nghi lời Phí Hiên.

Phí Hiên hừ một tiếng, "Đương nhiên là thật. Tôi sẽ không hạn chế tự do, cũng không ép buộc em, nhưng em không được trốn tránh tôi, tôi muốn biết em ở đâu…" Phí Hiên dừng một chút, mang theo ý cười tiếp tục nói, "Hơn nữa đồng ý tôi có thể tìm em bất cứ lúc nào."

"Anh muốn làm gì? Anh tìm tôi làm cái gì?" An Sênh thật sự không biết Phí Hiên đang đánh chủ ý gì, đứt khoát nói, "Tôi đã nói tôi không có khả năng phát triển một mối quan hệ với anh. Anh cũng nói điều kiện của anh tốt như vậy, dạng phụ nữ nào mà không tìm được…"

"Nhưng tôi lại cố tình thích một người phụ nữ độc ác như em, tôi cũng rất buồn bực!" Phí Hiên đánh gãy lời An Sênh, "Trước hết em nghe tôi nói xong đã."

An Sênh im miệng, một lát sau lại nói, "Nếu là nói chuyện, có thể hay không đừng ôm tôi? Để tôi ngồi trên ghế sofa!"

Phí Hiên dúi dúi đầu vào lưng An Sênh, âm thanh có chút nhẹ, "Em không để ý tới tôi, ngay cả ôm cũng không cho. Tôi cũng không có làm gì em…"

"Anh câm miệng!" An Sênh hung hăng đánh trên cánh tay anh, sắc mặt đỏ bừng, nhưng mặt đầy nghiêm túc, quát, "Nói nói nói! Nói tiếp, đừng nói sang chuyện khác---"

Phí Hiên "khụ" một tiếng, nhỏ giọng oán giận, "Cũng không phải tôi nói sang chuyện khác, là em dời lực chú ý của tôi…Chớ lộn xộn!"

An Sênh nghĩ đến lời nói trước đây của Đồng Tứ, đem Phí Hiên giam lại, làm cho anh "giương súng" bốn ngày.

Lúc nghe Đồng Tứ nói, An Sênh còn có chút đồng tình, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy, thật sự là quá nhẹ, như thế nào không phế anh luôn?!

Để cho anh chịu trong bảy tám ngày, để cho anh hỏng luôn. Đáng đời anh cái tội dây dưa không rõ, không biết xấu hổ đùa giỡn lưu manh.

Phí Hiên im lặng trong chốc lát, đổi tư thế ôm An Sênh, lại lần nữa mở miệng, "Tôi muốn lúc nào cũng tìm được em, em phải giữ chắc chắn phương thức liên lạc, nhận điện thoại của tôi, trả lời tin nhắn của tôi, còn…"

"Nói rõ ràng đi!" giọng điệu An Sênh bất đắc dĩ, "Quan hệ của chúng ta như thế nào? Anh muốn tuỳ thời tìm tôi, còn muốn tôi nghe điện thoại của anh. Tôi đã nói chúng ta không có khả năng! Anh nghe hiểu không hả, anh vẫn còn hoảng sợ?"

Phí Hiên không nói lời nào, chỉ dán trên lưng An Sênh, khụt khịt mũi, âm điệu có chút thay đổi, âm cuối còn mang theo run rẩy, "Tôi có khả năng vẫn còn hoảng sợ…."

Anh giống như tiểu cô nương, khóc thút thít…

Bất quá An Sênh có điểm chịu không nổi Phí Hiên khóc, thật sự là đả kích quá lớn.

Cô thở dài một hơi thật sâu, lại nghe Phí Hiên đè nén nhỏ giọng khóc thút thít một tiếng, lập tức đầu hàng, "Rồi rồi rồi! Anh đừng có như con mèo mắt ướt được không? Tôi cho anh biết vị trí, nghe điện thoại, tìm anh được chưa?"

Phí Hiên lại thút thít một tiếng, sau đó dán lên lưng An Sênh nở nụ cười…

An Sênh nhìn lại anh, nhất thời muốn nổi đoá. Tên cẩu này căn bản làm gì có khóc, lại giả vờ để lừa cô!

"Anh có biết xấu hổ không?" An Sênh quả thực khiếp sợ, "Anh đường đường là lão đại, lại đi dùng phương pháp này để đi lừa gạt một cô gái yếu ớt như tôi! Anh!"

An Sênh tức đến không biết nói gì.

Phí Hiên lại cười không dứt, khoé mắt đuôi mày đều là sung sướng, cùng bộ dáng đôi mắt đỏ hồng gió thảm mưa sầu nhìn An Sênh quả thực là hai thái cực.

"Đau lòng cho tôi sao?" Phí Hiên cười như ánh nắng chính ngọ vào mùa hè tháng 8, đâm cho An Sênh không mở mắt ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!