Editor: Endy.
Có người vì anh mà hy sinh tính mạng, bị thương nặng nhưng vẫn bảo vệ anh, vừa vặn người này lại là bạn gái của anh, anh tất nhiên sẽ cảm động, tiếp theo sẽ thích cô, sẽ muốn ở bên. Chuyện này chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
Về phần lúc ấy, An Sênh nói những lời chia tay kia, Phí Hiên ban đầu tin là thật, nhưng sau này nghĩ lại, chỉ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Anh như thế nào lại đi tin những lời nói kia chứ. Sống chết trước mắt, thời điểm lúc đó ai có thể lo lắng, cân nhắc lợi hại đây?
An Sênh lừa anh, anh lại hậu tri hậu giác tin là thật.
Phí Hiên không hiểu An Sênh vì cái gì mà kháng cự, không hiểu cô vì cái gì mà bỏ chạy. Có chỗ nào anh làm không tốt sao? Lần đầu tiên anh phải xem xét lại chính mình.
An Sênh ghé vào ghế sofa, ngón tay Phí Hiên nhẹ nhàng dọc theo sống lưng của cô. Thực ngứa.
Không giống như đùa giỡn lưu manh, Phí Hiên cũng không có áp chế cô. An Sênh quay đầu liền sợ hãi phát hiện, ánh mắt anh đỏ bừng, nước mắt theo đường cong gò má trượt xuống. Phí Hiên thế nhưng lại khóc.
"Tôi có chỗ nào làm không tốt?" Phí Hiên đối diện An Sênh, ánh mắt nghiêm trọng làm An Sênh hít thở không thông.
Ánh mắt cô mở to, nhất thời không biết nói cái gì. Phí Hiên từ từ cúi xuống, nước mắt nóng rực dừng lại ở lưng An Sênh, làm cô co rụt bả vai.
Bởi vì nước mắt của anh mà An Sênh cảm thấy kinh ngạc cùng luống cuống, chưa kịp hoàn hồn, bờ môi tinh mịn ẩm ướt của anh đã hôn xuống, theo vết sẹo chậm rãi đi xuống.
An Sênh không có cách nào hình dung cảm giác bây giờ, nước mắt rơi trên lưng, đem đầu óc của cô thiêu đốt thành một lỗ thủng lớn.
Phí Hiên là nam chính, từ đầu tới cuối truyện đều không có miêu tả anh khóc, đều là gây ra…
Đôi mắt hồng hồng giống chú thỏ con, nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đều là thứ tình cảm chân thật, run rẩy hỏi, "Tôi có chỗ nào làm không tốt sao?"
Này mẹ nó…!
An Sênh không dám quay đầu, cảm nhận được môi Phí Hiên đang dừng lại trên lưng.
Phí Hiên ở phía sau còn không hài lòng, một lát sau đã đem lật An Sênh lại như lật bánh.
An Sênh đối diện với đôi mắt đỏ hồng liền cứng họng, cô định đẩy Phí Hiên đang định áp đôi môi tới nhưng lại không có lực, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, không giống như chống đẩy, càng như là…đón ý hùa theo.
Cô nói không ra lời, Phí Hiên nói, "Lại cho tôi một cơ hội…An Sênh…"
Không thể nào.
An Sênh mở miệng muốn cự tuyệt, Phí Hiên đã áp chế đến, cô lại liền trở thành đón ý hùa theo, hô hấp bị anh cướp đoạt, cùng môi anh cảm nhận vị mặn của nước mắt.
Đầu lưỡi bị cuốn lấy dây dưa, An Sênh cảm thấy không thể thở được, chỉ có thể duỗi chân đụng đầu gối Phí Hiên. Lúc này, anh mới có thể cho cô hô hấp ngắn ngủi, miễn cưỡng duy trì mạng nhỏ của cô.
Nụ hồn này có chút dài, làm An Sênh cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc cô phát hiện đã muốn hết khí lực, bị Phí Hiên áp chế chặt chẽ trên sofa, ngón tay gắt gao cào vào lưng ghế.
Nhưng may là cô kiên trì chịu đựng.
Vô luận Phí Hiên ôn nhu mềm giọng như thế nào, An Sênh đều chống đỡ!
Không có đáp ứng cho anh cơ hội, mặc dù anh trả thù cắn cắn cô, cô cũng quyết không xoay chuyển!
Đợi đến lúc Phí Hiên rủ lòng từ bi bỏ qua cho cô, An Sênh cảm giác bản thân vừa trải qua nghiêm hình tra tấn. Chung quy là do cây đao kia còn ôn nhu, mới không một tiếng động lấy tính mạng người khác.
Phí Hiên chính là cây đao kia, An Sênh nếu không trụ được, không chừng lúc này cô đã thăng thiên.
Nhưng đối với An Sênh mà nói, buổi tối ngày đó, cô thật sự đã chết rồi. Thanh kim loại kia xuyên qua ngực cô, cảm giác được máu tuôn chảy đến rút cạn, dần dần cơ thể trở nên lạnh lẽo. Cảm giác này so với cảm động còn muốn khắc sâu tận cốt tuỷ.
Kỳ thật về sau An Sênh cũng đã suy nghĩ, đầu óc cô cũng thật không bình thường, Phí Hiên là nam chính, rõ ràng vừa xuyên không, con dao kia đâm cô liền tử vong, nhưng đâm vào Phí Hiên liền thành vết thương nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!